Chương 192
Nhà Phạm Ninh bắt đầu từ mùa xuân năm trước, các bà mai bà mối bắt đầu nối liền không dứt tìm đến cửa.
Trương Tam Nương lúc đầu còn vui vẻ, nhưng nhiều bà mối tới quá, nàng cũng có chút mệt mỏi.
Quan trọng hơn là Trương Tam Nương bây giờ đã không còn là thôn phụ vô tri, nàng đã là phu nhân Phạm viên ngoại, là mẫu thân của thủ khoa huyện sĩ.
Mỗi tháng nhi tử kiếm cho nàng gần ngàn xâu tiền từ tửu quán, cất giữ trong ngân quỹ cửa hiệu Chu Gia, khoản tiền này do nàng nắm trong tay, chính nàng cũng có vú nuôi nha hoàn, khắp mười dặm tám làng xã cũng xem như có danh vọng.
Năm ngoái Cao huyện lệnh tuần tra trấn Mộc Đổ, đặc biệt tới Tưởng Loan thôn thăm hỏi vợ chồng Phạm Thiết Chu, tán dương Phạm Ninh trời ban nhi tử, tất thành nhân tài.
Có điều kiện tốt như vậy, mấy thiếu nữ thôn quê hay nữ nhi được chiều chuộng Trương Tam Nương làm sao có thể vừa mắt.
Nhưng người khác lại không biết, trải qua cuộc sống cần kiệm trước kia, Trương Tam Nương cùng trượng phu hết sức khiêm tốn.
Ai có thể nghĩ tới, một thôn phụ cả ngày khâu khâu vá vá, ngân quỹ ở chỗ Chu thị đã hơn vạn lượng, trên danh nghĩa còn có cửa hiệu nổi tiếng trị giá vạn quan là Kỳ Thạch Quán Phạm Ký như vậy.
Cho nên nhiều người đều hướng về tiền đồ của Phạm Ninh mà đến, còn tưởng nhà Phạm Ninh là gia đình nhỏ.
Trương Tam Nương dùng răng cắn đứt sợi chỉ, thản nhiên nói:
- Kỳ thực, tuổi tác cũng không phải trọng yếu, quan trọng là… nhân phẩm, dung mạo và gia thế.
Bà mối Từ vỗ đùi:
- Đúng vậy nha! Ta nói với người, nữ nhi Hứa viên ngoại dung mạo không dám nói có thể so bì với Tây Thi, nhưng cũng không kém xa bao nhiêu, ở Việt Khê trấn cũng xem như có danh tiếng, làn da mọng nước mịn màng, hoa xuân tháng hai so ra còn thua nàng phần mềm mại. Đôi mắt tựa như hai viên bồ đào đen lọt vào trong nước, đen ra đen, trắng ra trắng, đến cả đại nương tử ta cũng không hình dung ra được.
- Về phần tính cách người không cần lo lắng, dịu dàng hiền thục, ngày sau vào cửa bảo đảm sẽ hầu hạ mẹ chồng là người thật chu đáo.
- Về phần gia sản, Hứa viên ngoại chính miệng nói cho ta, chỉ cần hôn sự này thành, ông ấy cho con gái năm trăm mẫu đất làm của hồi môn, khiến cô gia an tâm đọc sách thi khoa cử.
Nếu là hai năm trước, Trương Tam nương thật sự sẽ động tâm, có điều trải qua quá nhiều bà mai tới cửa, Trương Tam nương đã sớm nhìn thấy khả năng thêu dệt quá lời.
Có một lần nàng cùng bà mối đi Chu Đôn thôn thăm hỏi phu nhân Chu viên ngoại, tận mắt thấy được tiểu nương tử, mới biết được cái gì gọi là thêm một phần thì quá trắng, giảm một phần thì quá đen, rõ ràng chính là một kẻ ốm yếu mặt vàng.
Tới hôm nay vị bà mai này hình dung đôi mắt Hứa tiểu nương tử như hai viên bồ đào đen lọt vào trong nước, đen là đen, trắng là trắng, cha chồng của nàng chẳng phải cũng có đôi mắt như vậy sao? Chẳng qua là bồ đào nhỏ một chút thôi.
Quan trọng hơn là Trương Tam Nương đã rõ, một khi nhi tử thi đỗ trạng nguyên, còn không biết bao nhiêu nhà giàu quyền quý tranh nhau gả con gái cho hắn, hiện tại định ra hôn sự sơ sài cho nhi tử, chẳng phải hủy đi tiền đồ của con trai sao.
Huống hồ, Trương Tam nương đối với Chu tiểu nương tử trước kia nhớ mãi chẳng quên.
- Bà mai Từ khổ cực rồi, A Mai, dâng một bát canh cho Từ đại nương!
Dâng lên nước canh chính là cách nói hàm súc tiễn khách, nói cho bà mai Từ biết, bà nên đi rồi.
Gặp qua nhiều bà mai, Trương Tam Nương cũng không còn cái gì ngượng ngùng, thời điểm vừa đến nàng liền trực tiếp đuổi người đi.
Bà mối Từ thấy Trương Tam Nương không chịu đáp ứng, chỉ đành phẫn nộ đứng lên nói:
- Đại nương tử suy nghĩ chút đi! Nếu muốn thì phân phó hạ nhân nói với ta một lời là được.
- Ta hiểu rồi, Từ đại nương đi thong thả!
Nha hoàn đưa Từ đại nương rời đi.
Không lâu sau, Phạm Ninh đi vào phòng:
- Mẹ, muội muội buồn ngủ rồi.
- Ta đi xem một chút! Trương Tam Nương vội vã đi tới cách vách xem con gái thế nào.
Cuối cùng cũng dỗ được muội muội ngủ thiếp đi, Phạm Ninh kiệt sức mệt mỏi, ngồi vào trước lò sưởi, xoa xoa bàn tay lạnh như băng.
Không bao lâu, Trương Tam Nương trở lại, nói với con trai:
- Lần sau lấy áo ngoài làm chăn cho con bé, nếu không sẽ dễ bị lạnh.
- Con biết rồi!
Phạm Ninh thoáng chần chừ, liền nói với mẫu thân:
- Ngày mai mẹ có muốn đi xem đèn không?
Trương Tam Nương lần nữa cầm lên bộ y phục tiếp tục may vá, nàng thở dài một lúc lâu nói:
- Muội muội con còn nhỏ, ta làm sao có thể đi ra ngoài, đợi con bé ba tuổi mới nói tới đi.
- Con cùng mấy người bạn đã có hẹn, con chỉ đi một mình, buổi tối sẽ trở về.
Trương Tam Nương đã sớm quen việc nhi tử học ở trường, đối với nàng mà nói nhi tử đã là một con chim ưng nhỏ giương cánh bay cao, không cần nàng phải quan tâm.
Toàn bộ tinh lực của nàng hiện tại đều đặt vào con gái.
Nhà Phạm Ninh giờ đã là nhà Phạm viên ngoại, phụ thân Phạm Thiết Chu hai năm qua danh tiếng càng ngày càng lớn.
Không riêng gì Mộc Đổ trấn, mười dặm tám làng xã, cho dù trong Ngô huyện thành cũng rất nổi danh, năm ngoái Cao huyện lệnh bị trật chân, còn mời y đi chữa bệnh.
Phạm Thiết Chu mùa thu năm trước ở Mộc Đổ trấn mở một y quán riêng biệt, mời hai y sư trẻ tuổi ngồi coi bệnh, rất nhiều bệnh đơn giản đã không cần Phạm Thiết Chu nhúng tay vào.
Lúc này, Trương Tam nương nghĩ tới một chuyện:
- Đúng rồi, lần trước phụ thân nói Chu viên ngoại Mộc Đổ trấn mời con dạy học thêm cho con của ông ấy, con xem…
Phạm Ninh lắc đầu:
- Mẹ, mùa thu năm nay con còn phải thi đồng tử, nào có thời gian dạy thêm cho người khác.
- Đúng vậy! Con không nói mẹ suýt chút nữa đã quên, lát nữa mẹ nói chuyện với cha con một chút.
- Ninh nhi, con cùng Chu tiểu nương tử hai năm qua có còn qua lại không?
Trương Tam Nương hỏi vu vơ.
Tổ mẫu của Chu Bội mùa hè năm trước trong lúc nằm mộng bình yên qua đời, nàng là mẹ của Chu quý phi, nàng qua đời ảnh hưởng rất lớn, con cái liên tục đặc biệt phái người tới Bình Giang phủ chia buồn.
Lão nhân gia cuối cùng an táng ở đất tổ Ngô Giang bên mộ trượng phu, hết thảy Chu gia bận rộn tang sự suốt ba tháng.
Những ngày sau đó ba huynh đệ Chu Nguyên Phủ ở nhà cũ Ngô Giang chịu tang mẫu thân, ngay cả cha Chu Bội biết được có đại tang cũng từ chức trở về quê quán thủ hiếu tổ mẫu hai năm.
Chu Bội cũng không thể không trở về Ngô Giang ở cùng cha mẹ, Chu gia ở Mộc Đổ trấn đã trở thành một tòa phủ trống không, không có chủ nhân cư ngụ, thỉnh thoảng Chu Nguyên Phủ lại trở về một chuyến, thu xếp một ít chuyện vặt.
Phạm Ninh cười cười:
- Thỉnh thoảng vẫn thư từ qua lại, khoảng chừng đã hơn một năm con không có gặp nàng, nói không chừng nàng đã quên con từ lâu rồi ấy!
Trương Tam Nương khẽ hừ nhẹ:
- Là con sớm đã quên người ta thì có.
- Sao có thể chứ!
Phạm Ninh gãi đầu cười nói:
- Nàng chính là chủ nhân thứ hai của Kỳ Thạch Quán, cho dù con không quên nàng, tuy nhiên cô gái mười tám tuổi thay đổi rất nhiều, phỏng đoán nàng hiện tại thay đổi rất lớn, có gặp mặt con cũng không chắc nhận ra nàng.