Chương 203
Có lẽ chỉ là sự trùng hợp, nhưng nghĩ đến việc dân chúng Hàng Châu cáo trạng rồi sáng nay xảy ra vụ án trâu điên, trực giác nói cho Phạm Ninh biết có lẽ bên trong nội bộ huyện nha đang bất hoà.
Nếu như mình đoán là sự thật thì đây không phải là chuyện tốt, nếu trong việc cải cách này mà cả huyện nha không đồng tâm hiệp lực thực hiện thì tám chín phần sẽ xảy ra chuyện, thậm chí còn là vấn đề lớn.
Cho dù Thanh Miêu Pháp bị Vương An Thạch dựa vào quyền lực của Huyện lệnh mà cưỡng chế thi hành thì cũng không được lâu dài, nói cho cùng, bất luận gì thì dự án cải cách cũng là vấn đề nhân trị.
- Khiến hiền đệ đợi lâu rồi!
Một âm thanh mệt mỏi phía sau của Vương An Thạch truyền lại.
Phạm Ninh quay đầu lại, chỉ thấy Vương An Thạch bước nhanh vào sân, tuy rằng trên mặt y cười nhưng không thể che giấu sự âu lo trong mắt.
Tuy nhiên Vương An Thạch gọi một tiếng "hiền đệ" lại khiến trong lòng Phạm Ninh có chút lo lắng.
Hắn vội tiến lên thi lễ:
- Tiểu đệ giờ mới tới Ngân huyện, đại ca không giận chứ!
Vương An Thạch mặt nghiêm lại, ra vẻ giận nói:
- Ta đương nhiên là giận rồi, nếu đệ thực sự không đến ta đành phải tự mình đi Ngô huyện bắt đệ tới thôi!
Nói xong, chính Vương An Thạch còn không nhịn nổi cười, trong lòng Phạm Ninh cũng thoáng nhẹ nhõm, ít nhất Vương An Thạch còn có một chút lạc quan.
- Ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện.
Lúc này, một nha dịch mang lên cho bọn họ một bầu rượu và chút đồ ăn, Vương An Thạch cầm lên một chiếc đũa, cẩn thận nhấp chút rượu trong bầu nếm thử.
Hành động này khiến Phạm Ninh giật mình, liền vội vàng hỏi:
- Đại ca, có nghiêm trọng đến thế sao?
Vương An Thạch cười, lại không đáp lại câu hỏi của hắn, y rót cho Phạm Ninh một chén đầy rồi cũng rót cho mình một chén đầy.
- Nào! Hôm nay hơi gấp gáp, chén rượu này coi như huynh thay hiền đệ đón gió tẩy trần.
- Đa tạ đại ca!
Phạm Ninh nâng chén tỏ lòng biết ơn, lập tức một hơi uống hết, rượu rất nhạt, gần như không độ vậy.
Phạm Ninh đoạt lấy bầu rượu rót một ly đầy cho Vương An Thạch, Vương An Thạch nhìn chăm chú vào chén rượu một lúc lâu rồi lại thở dài:
- Ta hiện giờ có thể nói là nửa cái một cái bánh cũng rất khó khăn, ở đây chỉ là một huyện nhỏ, một việc cho nông dân vay tiền lại động vào lợi ích nhiều người như vậy.
Phạm Ninh trầm ngâm một chút hỏi:
- Giờ nhiều người muốn vay tiền lắm sao?
Vương An Thạch suy nghĩ một chút:
- Khoảng mười lăm ngàn hộ, chiếm ba phần tổng số nông dân trong thành ta.
Phạm Ninh nhướn mày, không hiểu nói:
- Đại ca, mười lăm ngàn hộ, chẳng lẽ nhà nào cũng nghèo như vậy sao, một năm qua mà còn không có tiền mua giống sao?
Vương An Thạch cười, hỏi ngược lại:
- Đệ cũng là từ nông dân ra đấy, chẳng nhẽ chính đệ còn không biết?
Phạm Ninh nhất thời lặng người, nhà hắn tuy không có tiền nhưng trong trí nhớ của hắn, những ngày trước thật quá tũng quẫn, mẫu thân hắn tiết kiệm cực độ đồ ăn đồ mặc, tích cóp bao năm mới miễn cưỡng bỏ ra mười quan tiền.
Tuy nhiên cha hắn vốn là ngư dân, ngư dân tuy rất vất vả nhưng so với nông dân bình thường thì kiếm được hơn chút.
Tuy thế nhưng gia đình hắn cũng trải qua một thời gian vô cùng khó khăn, không cần phải nói đến việc thuê đất để trồng trọt sống qua ngày, hay trong nhà chỉ có mấy mẫu đất, quanh năm vất vả mà cũng chỉ đủ để sống tạm.
Trong nhà mà nhiều miệng ăn một chút thì chỉ sợ sống đạm cũng không đủ, nếu không lâm vào cảnh bần hàn thì sao người ta nỡ để con gái mới bảy tám tuổi đi làm nha hoàn cho nhà giàu.
Phạm Ninh im lặng thật lâu:
- Chẳng qua ta thấy vùng Giang Nam giàu có, cho dù bần hàn thì cũng không nhiều như vậy.
Hắn nhìn chằm chằm vào Vương An Thạch, ánh mắt tỏ rõ sự khó hiểu.
Vương An Thạch lắc đầu:
- Nói đệ cũng không hiểu, Giang Nam giàu có là so với phương bắc, phương bắc quá nghèo, số đó phải chiếm sáu phần, Ngân huyện chỉ có ba phần thì còn là tốt đó.
Ngân huyện chia đều mỗi nhà hai mươi mẫu đất, nếu được mùa thì sau khi nộp thuế cũng chỉ còn lại có mười quan tiền. Trên có người già, dưới có con nhỏ, còn ăn cơm, mua quần áo, còn khám bệnh, mua thuốc, quanh năm chỉ dựa vào mười quan đó sao còn tiền dư mà mua hạt giống.
Nói tới đây, Vương An Thạch thở dài:
- Hơn nữa lúc đói kém, không đủ cơm để ăn, chỉ có thể vay tiền sống qua ngày, bọn nhà giàu và tiệm tiền nhờ vào đó mà bóc lột nông dân, tiền lãi tận tám phần. Mượn một xâu tiền, ba năm sau thành bốn quan tiền, một mẫu đất còn không đủ thì càng về sau càng nghèo khổ.
Phạm Ninh im lặng một chút nói:
- Vậy tá điền mượn tiền thế nào?
- Tá điền có thể tìm chủ nhà vay tiền!
Vương An Thạch liền giải thích cho Phạm Ninh hiểu:
- Một khi nghèo khó như vậy thì muốn vay cũng không được, như đệ nói tá điền đó, muốn vay tiền phải dùng tài sản thế chấp, không có gì thì ai cho đệ vay? Ta tiến hành Thanh Miêu Pháp chính là muốn bảo vệ tiểu trung nông, các triều đại diệt vong đều vì tiểu trung nông, nếu càng ngày bóc lột nông dân thì số người nghèo ngày càng nhiều. Một khi có thiên tai, mất mùa thì không có tài sản dự trữ sẽ khiến bùng nổ nạn dân.
Thực ra Vương An Thạch nói như vậy Phạm Ninh cũng không đồng ý, nhưng hiện giờ tranh luận về vấn đề này không phải chuyện quan trọng nhất.
Vấn đề Phạm Ninh quan tâm là sao cải cách của Vương An Thạch ở Ngân huyện lại thất bại? Tại sao sáng nay lại xảy ra vụ án trâu điên?
Phạm Ninh trầm tư một chút hỏi:
- Vấn đề nghiêm trọng nhất bây giờ của đại huynh là gì?
Vương An Thạch cầm chén rượu lên chậm rãi nói:
- Lý tri huyện đồng ý cho ta tiến hành Thanh Miêu Pháp nhưng với điều kiện không xảy ra đấu đá trong quan trường và xã hội bình ổn. Năm đầu làm thì bình thường, tuy có mâu thuẫn nhưng nhỏ coi như không.
- Mâu thuẫn bùng nổ từ năm trước, những ý kiến phản đối ngày càng nhiều, những kẻ muốn đối phó với ta bắt đầu hành động, thậm chí đầu năm có người còn hạ độc trong trà của ta, hôm nay lại xuất hiện án trâu điên đả thương người, khiến bảy người chết, ta lo Lý tri huyện hoặc triều đình sẽ tạm dừng thi hành Thanh Miêu Pháp, cho nên ta hy vọng đệ hiến kế xem có cách gì giải quyết nguy cơ trước mắt không.
Vương An Thạch nói nhẹ nhàng nhưng lại xuất hiện tất cả âm mưu thủ đoạn hạ độc, giết người, đủ mọi thủ đoạn cực đoàn đều có, điều này nói rõ đấu tranh khi thi hành Thanh Miêu pháp kịch liệt cỡ nào.
Phạm Ninh nhất thời không biết bắt đầu từ đâu, hắn suy nghĩ một lúc hỏi:
- Về vụ án trâu điên hôm nay ta hỏi một chút, huynh cảm thấy ai làm?
- Tạm thời chưa biết!
Vương An Thạch lắc đầu:
- Ta giờ đang điều tra nguồn gốc con trâu, một khi điều tra được, kẻ nào là hung thủ ta tuyệt đối không bỏ qua.
- Nhưng xuất hiện án mạng, không phải sẽ do châu nha đến làm sao?
Vương An Thạch im lặng một lát nói:
- Lý tri huyện đi kinh thành, chắc ba hôm sau mới về, ta phải phá xong trước khi ông ấy về.
…..
Tiệm tiền Đức Thịnh nằm ở phía tây Ngân huyện, rộng chừng năm mẫu, trong bảy cửa tiệm lớn nhất huyện thì nó đứng thứ ba.