Đại Tống Siêu Cấp Học Bá

Chương 202

Chương 202


Nhóm người của Phạm Ninh đi vào huyện nha qua cửa sau, từ xa Phạm Ninh thấy Vương An Thạch đang ngồi ở một cái bàn, xét duyệt cho nông dân vay tiền, thỉnh thoảng hỏi vài câu.
Hơn hai năm không gặp, Vương An Thạch càng gầy và đen hơn.
Nói chung, làm huyện lệnh đều là ba năm, nếu có chuyện gì đặc biệt thì còn có thể kéo dài thêm hai năm nữa, ví dụ như có chuyện đại sự chưa giải quyết xong, hay như được dân chúng muốn giữ lại.
Nếu không có gì bất ngờ thì năm nay là năm cuối cùng Vương An Thạch nhậm chức ở Ngân huyện.
Vương An Thạch cũng thấy nhóm người Phạm Ninh, y cười, đứng dậy toan đi ra nghênh đón nhưng đúng lúc này, từ xa có tiếng người hô to:
- Trâu điên rồi! Mau tránh ra!
Chỉ nghe thấy tiếng chân dậm xuống mặt đất như sấm.
Nhìn kỹ lại là hai chiếc sừng của con trâu từ không xa đang phi nước đại đến, đám nông dân đang xếp hàng còn chưa rõ xảy ra chuyện thì đầu con trâu đã lao vọt vào đám người, hơn mười người đứng bên bị trâu lao vào ngã, nó lại tiếp tục nhắm về phía cái bàn mà lao vào.
Đám dân chúng sợ tới mức kêu la thảm thiết, hoảng loạn chạy tan tác nhưng không ít người chạy không nhanh bị con trâu lớn đánh ngã, chân giẫm lên người, nhằm vào người khác lao vào.
Mà khi con trâu nhắm thẳng chỗ bàn lao tới, Vương An Thạch cũng giật mình trợn mắt há hốc mồm, đứng chôn chân không kịp né tránh.
"Rắc rắc! rắc rắc!"
Con trâu liên tiếp lao đổ hai cái bàn lớn, nó thấy phía trước có người cản lại càng hung dữ, gằm đầu mà lao thật mạnh về phía trước, nhắm đúng hướng Vương An Thạch mà hung dữ lao đến.
Ánh mắt con trâu nhắm về phía Vương An Thạch, tình hình hiện giờ như chỉ mảnh treo chuông, trong thoáng chốc một mũi tên vụt tới như điện, xuyên qua đầu con trâu.
Con trâu lăn đùng xuống đất, miệng sùi bọt mép, bốn chân giật giật, chết ngay tại chỗ.
Một vài tên cung thủ khác cũng mới phản ứng, tập hợp đứng trước mặt Vương An Thạch.
Lúc này, con trâu đã bị nhóm cung thủ chế ngự, cả sân ở nha huyện thành một mớ hỗn độn, khắp nơi là tiếng khóc, kêu la thảm thiết, hơn mười người bị đâm ngã gượng đứng dậy, có người thì không nhúc nhích.
Nhóm người Phạm Ninh cũng ngay lập tức chạy về phía đó giúp những người bị đâm ngã xuống đất.
Phạm Ninh tiến lại chỗ con trâu bị bắn chết, hắn thấy rõ ràng một mũi tên được bắn từ phía ngõ nhỏ đối diện ước chừng hai mươi bước.
Đúng là mũi tên này đã bảo vệ Vương An Thạch, nếu không y đã bị con trâu kia đâm phải rồi.
Vậy ai là người bắn mũi tên đó? Có người âm thầm bảo vệ Vương An Thạch sao?
Còn có hai bên con trâu, Phạm Ninh thấy rõ cả hai bên mông con trâu đều bị cắm một con dao găm, hiển nhiên là do có người cố ý tạo ra chuyện này.
Phạm Ninh nhanh chóng tiến đến chỗ con trâu, Vương An Thạch cũng đã được nhóm cung thủ bảo vệ vào huyện nha, không ai có thể chắc chắn không có cuộc công kích lần sau nữa.
Phía bên trong ngõ trống không thấy bóng dáng người bắn mũi tên ra, phía xa là mấy tên cung thủ đang tiến hành điều tra con trâu, thoạt nhìn không thấy bất cứ dấu hiệu gì.
Con trâu chết trên nền đất, trên mông nó có một con dao găm cắm sâu vào trong, chỉ nhìn thấy chuôi dao thò ra ngoài nhưng đó cũng không phải vết thương chí mạng.
Vết thương chí mạng của nó là mũi tên cắm trên đỉnh đầu, mũi tên dài chừng năm tấc mà cắm phân nửa vào đầu con trâu, chỉ còn lộ phần đuôi mũi tên bên ngoài.
Không ngờ có thể bắn xuyên sọ con trâu, cái này không phải nỏ bình thường có thể bắn được, chỉ có loại nỏ quân dụng mới có khả năng làm được như vậy nhưng mũi tên thì lại không phải do nỏ quân dụng bắn ra.
Tuy không nghĩ ra tại sao lại như vậy nhưng có người âm thầm bảo vệ Vương An Thạch thì dù gì cũng là chuyện tốt.
Lúc này, Đoàn Du đến cạnh Phạm Ninh nói nhỏ:
- Bốn người đã chết, tám người trọng thương trong đó ba người đang nguy kịch, không chừng khó qua khỏi.
Đoàn Du cơ thể rất yếu, nhiều năm tiếp xúc với thầy y nên cũng hiểu ít nhiều y thuật, ngay cả cậu cũng nói khó xoay chuyển thì đoán chừng thật sự cũng khó cứu sống được.
- Huyện quân, người không thể ra ngoài, bên ngoài rất nguy hiểm!
Trong huyện nha kịch liệt khuyên can.
- Có nguy hiểm ta cũng phải ra ngoài!
Tiếng Vương An Thạch từ huyện nha vọng ra đầy tức giận:
- Bách tính sống chết không rõ, sao ta có thể trốn ở chỗ này được?
Cuối cùng Vương An Thạch đi ra khỏi huyện nha, khuôn mặt tái xanh nhưng trong ánh mắt như lửa đốt.
Y hiểu rõ hai con trâu kia không phải từ trên trời rơi xuống, không phải mấy tiệm cho vay tiền kia thì không ai làm chuyện này cả?
Chỉ có điều Vương An Thạch không ngờ, kẻ địch lại dùng thủ đoạn này để đối phó với mình, điều này khiến Vương An Thạch vô cùng tức giận.
Y nhìn thoáng qua những người bị con trâu đâm ngã trên đất đang được cứu giúp, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở chỗ Phạm Ninh.
Trong mắt của y hiện lên sự phẫn nộ lại có chút áy náy.
- Phạm hiền đệ, hôm nay thật sự xin lỗi, khiến các đệ vừa tới đã gặp chuyện không an toàn rồi!
Phạm Ninh lắc đầu, thản nhiên nói:
- Bọn ta không có gì là không an toàn cả, chỉ đứng ngoài quan sát thấy thôi, hiện tại chỉ sợ đây không phải chuyện đơn giản như vậy, hẳn là huyết án rồi.
- Cái gì?
Vương An Thạch kinh ngạc, y hiểu hai từ "Huyết án" kia là gì, đó là mạng người.
Lúc này Vương An Thạch không để ý Phạm Ninh, y bước nhanh tới những bách tính đang tụ tập ở phía tường đông của huyện nha.
Dân chúng vây kín xung quanh xem sự việc, vài tên nha dịch tiến lên ra sức đẩy đám người đó ra ngoài.
- Mọi người lùi ra một chút, huyện quân tới rồi!
Vương An Thạch đi xuyên qua đám đông, lúc này y thấy có ít nhất sáu người đã bị đắp chiếu lên, chuyện này khiến y phải thốt lên một tiếng "ôi", không ngờ sáu người đã bị chết?
Lúc này, bên cạnh là vị y sư đang ra sức giúp người bị thương khác, y cúi đầu thở dài một tiếng, hướng về phía Vương An Thạch lắc đầu.
Trong lòng Vương An Thạch chợt lạnh đi, lại chết thêm một người, bây giờ đã bảy người chết, bất kể thế nào thì đây cũng là vụ trọng án, nếu số người chết hơn mười người thì nhất định phải bẩm báo triều đình.
Vương An Thạch gấp gáp hỏi:
- Những người khác tình hình thế nào?
- Khởi bẩm huyện quân, ba người bị gãy xương, hai người chỉ bị thương nhẹ, có lẽ không có ai chết thêm nữa đâu.
Vương An Thạch thở phào nhẹ nhõm, nhưng huyết án khiến bảy người chết vẫn như một ngọn núi lớn đè nặng trong lòng y, khiến y vô cùng phẫn nộ.
Nó giống như một trận cuồng phong ập tới, khiến y không kịp trở tay.
Nhóm bằng hữu đi cùng Phạm Ninh, một nhóm đi lên huyện học, một phần ở lại với Phạm Ninh.
Trong hậu đường huyện nha, Phạm Ninh một mình ngồi uống trà, kiên nhẫn chờ đợi Vương An Thạch.
Đương nhiên Vương An Thạch đang xử lý án trâu điên đả thương người, y bố trí người điều tra kẻ giật dây vụ án trâu điên này.
Trong chuyện này, Phạm Ninh phát hiện một chút manh mối, từ sáng đến giờ hắn phát hiện gần như Vương An Thạch đơn thương độc mã, không thấy bóng huyện thừa hay Huyện uý đâu, thậm chí ngay cả chủ bộ cũng không thấy đâu.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất