Chương 207
Mọi người đều nói tiệm Kim Phú may mắn mới có Long đại chưởng quỹ vô cùng tài năng, đó mới chính là bí mật của chuyện tiệm Kim Phú phát triển nhanh như vậy.
Nhưng không ai nghĩ đông chủ của tiệm Kim Phú lại là đệ đệ của Trương huyện thừa.
Dáng vẻ Trương Thịnh khác hẳn đại ca y Trương Khải Lâm, y lgiống mẫu thân, y có khuôn mặt đẹp mà Trương Khải Lâm lại giống phụ thân, có một khuôn mặt chữ điền.
Cho nên hai người họ đứng một chỗ, nếu không biết không ai tin họ là anh em ruột.
Một gã đem thư của Huyện thừa Trương Khải Lâm tới đưa cho Trương Thịnh, y mở ra xem, trên mặt có một chút khó chịu, y hỏi:
- Huyện thừa còn nói gì nữa không?
Tên tâm phúc của Trương Khải Lâm đáp:
- Huyện thừa nói nhất định phải làm như vậy.
Không còn cách nào khác, Trương Thịnh nói:
- Ngươi về bẩm với huyện thừa, ta sẽ làm ngay!
Tâm phúc của Trương Khải Lâm quay người đi xong, Trương Thịnh khoanh tay đi lại lòng vòng rồi quay đầu ra lệnh:
- Gọi Nhị Lang, Tam Lang tới gặp ta.
Không lâu sau, hai tên trẻ tuổi tầm mười tám tuổi đi vào, tên chúng rất đơn giản, một tên là Trương Nhị Lang, một là Trương Tam Lang, chúng đều là con nuôi của Trương Thịnh.
Trên danh nghĩa là con nuôi nhưng thực tế chúng chính là tâm phúc bảo vệ cho Trương Thịnh, võ nghệ cao cường, chuyên thay Trương Thịnh xử lý chuyện bí mật.
- Hài nhi tham kiến phụ thân!
Hai bọn chúng quỳ xuống thi lễ.
- Ta giao cho các con một chuyện?
Trương Thịnh u sầu nói:
- Long Tuấn hiện đang trốn trong khách điếm Tiểu Việt Châu ngoài thành, đi xử lý gã, làm thành vụ tự tử, hiểu chưa?
- Hài nhi hiểu rồi!
Trương Nhị Lang và Trương Tam Lang thi lễ, đứng dậy đi, nhìn chúng đi xa Trương Thịnh thở dài, tuy y vẫn tiếc nhân tài Long Tuấn này nhưng y cũng hiểu đại ca nói đúng, vì bảo vệ Trương gia nên đành dùng Long Tuấn thí mạng vậy.
rời vừa sáng, Vương An Thạch kiệt sức quay trở về huyện nha, đầu óc y quay cuồng, hai mắt cảm giác như không mở được, dù bị cháy sém lông mày y cũng không muốn nhúc nhích.
Y thầm nghĩ cứ ngủ một giấc đã, mọi chuyện để sau.
Vừa tới nội đường huyện nha, một tên nha dịch đi vào bẩm báo:
- Huyện quân, Phạm tiểu quan nhân có việc gấp tìm người, đã đợi một lúc lâu rồi.
Thấy Vương An Thạch che miệng ngáp, khuôn mặt ủ rũ, tên nha dịch liền nói:
- Hay là mời Phạm tiểu quan nhân về trước, hẹn cậu ấy hôm khác tới.
Vương An Thạch vừa định đồng ý nhưng chợt nghĩ tới việc Khâu Dũng vẫn là nhờ Phạm Ninh giúp y bắt được, có lẽ hắn có chuyện quan trọng thật.
Vương An Thạch liền nói lại:
- Không cần, ta đi gặp cậu ấy.
Trong nội đường huyện nha, Phạm Ninh đang ung dung uống trà, tối hôm trước hắn cũng không ngủ ngon, gần như một đêm không ngủ.
Hắn cứ nghĩ đến vụ án trâu điên, hắn lần đầu thấy Khâu Dũng, liền biết gã chỉ là kẻ hữu dũng vô mưu, khi bị bắt gã liền cầu xin Vương An Thạch tha cho gã một mạng nhưng gã không nghĩ trâu điên làm chết bảy người, cầu xin còn có ý nghĩa gì sao?
Nếu là kẻ hữu dũng vô mưu tất nhiên sau lưng gã còn có kẻ chủ mưu, vậy kẻ chủ mưu kia là ai?
Hắn suy nghĩ một đêm, mãi đến khi Từ Khánh nói cho hắn một tin tức, xâu chuỗi mấy chuyện lại với nhau.
Lúc này, Vương An Thạch mệt mỏi đi tới:
- Hiền đệ, có chuyện gì cứ nói nhanh đi, ngu huynh thực sự không trụ nổi nữa rồi.
Phạm Ninh nhìn cảnh Vương An Thạch buồn ngủ cực độ, trong lòng áy này, tuy nhiên người trong cuộc thường không suy nghĩ thấu đáo, nếu như mình không nói ra thì quả thực Vương An Thạch không hiểu thấu được.
- Thực ra ta chỉ muốn nói cho huynh trưởng một vấn đề, đông chủ phía sau tiệm tiền Kim Phú là ai?
- Việc này…
Vương An Thạch nhất thời không nói ra lời, trong lòng y bỗng nhiên có gì đó như vụt sáng, y liếc mắt nhìn Phạm Ninh một cái.
- Đệ hỏi chuyện này làm gì?
- Huynh trưởng bình tĩnh, cứ trả lời câu hỏi ta trước đã.
Vương An Thạch trầm ngâm một chút nói:
- Đông chủ tiệm tiền Kim Phú họ Trương, gã rất kín tiếng, có tin đồn gã là huynh đệ với Trương huyện thừa, cụ thể ta chưa điều tra, cũng không rõ lắm.
Phạm Ninh gật đầu:
- Chúng ta có suy nghĩ giống nhau, tên đông chủ họ Trương này tám chín phần là huynh đệ với Trương huyện thừa.
- Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Vương An Thạch hơi lo lắng, trực giác cho y biết chuyện y lo lắng nhất sắp xảy ra.
Phạm Ninh trầm ngâm một chút nói:
- Hộ vệ của ta vừa báo ta một tin, chỉ sợ ngay sau đây huyện quân cũng sẽ biết, ở quán trọ Việt Châu ngoài đông thành có người treo cổ tự tử, có người nhận ra đó là đại chưởng quỹ của tiệm tiền Kim Phú, chính là Long Tuấn.
- Hả! !!
Vương An Thạch đứng hình, y thẩm vấn Khâu Dũng một đêm gã mới thừa nhận bày ra vụ án trâu điên này chính là đại chưởng quỹ của tiệm tiền Kim Phú Long Tuấn.
Không ngờ tên Long Tuấn là mấu chốt này lại chết rồi, y biết bẩm báo thế nào với Lý tri huyện đây?
Vương An Thạch lúc này vô cùng bối rối, trong lòng y vạn phần lo lắng, khoanh tay đi lòng vòng quanh phòng.
Phạm Ninh nhận ra Vương An Thạch đang không biết làm thế nào, quả thật Vương An Thạch là người trong cuộc thường mất tỉnh táo, không biết mấu chốt sự việc này thế nào?
- Huynh trưởng nghĩ xem nên bẩm báo Lý tri huyện thế nào đi?
Phạm Ninh thản nhiên hỏi.
Câu hỏi này thật không đúng, làm sao khi trời sáng có thể nghĩ ra được.
Trong lòng Vương An Thạch hiểu được ý của Phạm Ninh, y vội vàng hỏi:
- Tâm tư ta hiện rất rối loạn, đệ có chủ ý gì nói ta nghe?
Phạm Ninh cười:
- Huynh trưởng thực ra chỉ là một thân duyên trong núi, người đứng sau việc này chắc hẳn trong lòng huynh trưởng đều biết, ta nói không sai đúng không!
Vương An Thạch gật đầu, y nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới chuyện này? Khâu Dũng thừa nhận chuyện này do đại chưởng quỹ của tiệm Kim Phú Long Tuấn bày ra, y liền nghĩ ngay tới huyện thừa Trương Khải Lâm.
Trương Khải Lâm đương nhiên sẽ không trực tiếp làm ra vụ án này, gã sẽ sai huynh đệ thực hiện, thậm chí gã không lộ diện mà sai Long Tuấn chỉ đạo.
Giết Long Tuấn, chẳng khác nào giết người diệt khẩu.
- Ta quả thực biết rồi!
Phạm Ninh lại khẽ cười:
- Thực ra huynh trưởng sao phải để ý tới cái chết của Long Tuấn? Ta tới tìm huynh cũng không phải chỉ nói đến việc Long Tuấn, ta tới để nhắc nhở huynh thôi.
- Vậy đệ muốn nói gì?
Phạm Ninh trầm ngâm một chút nói:
- Ta chỉ nhắc nhở huynh trưởng, mục đích của kẻ bày ra án trâu điên là muốn gây ra chuyện lớn, nếu huynh chỉ vì muốn phá án mà cố gây sức ép thì cũng được, nhưng nếu huynh không muốn ảnh hưởng tới thực hiện Thanh Miêu Pháp thì phải chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không, về sau sẽ tìm cách khác điều tra vụ án.
Lời nói của Phạm Ninh khiến Vương An Thạch toát mồ hôi lạnh, y đã dựa theo khẩu cung để chuẩn bị bắt Long Tuấn, hiện tại y phát hiện đã quên cái mục đích ban đầu rồi.
Mình muốn bắt được Khâu Dũng, không sợ làm lớn chuyện hơn sao?
Nếu bắt giữ Khâu Dũng ắt sẽ liên quan tới tiệm Kim Phú, rồi lại truy ra đông chủ, từng tí từng tí một, sớm muộn cũng sẽ phát hiện chuyện này liên quan tới Trương huyện thừa, cuối cùng lộ ra Trương huyện thừa bày ra, thiên hạ sẽ phản đối, còn muốn thực hiện Thanh Miêu Pháp nữa không?