Chương 208
Vương An Thạch thở dài, đúng là người trong cuộc thì dễ mê muội!
Y cúi đầu im lặng chốc lát:
- Ý đệ là đem vụ án này quy hết cho tiệm tiền của Khâu gia, không liên quan gì đến tiệm Kim Phú.
Phạm Ninh uống ngụm trà chậm rãi nói:
- Ba huynh đệ Khâu Thị được gọi là Tam hổ Ngân huyện, làm không ít chuyện ác, khiến chúng trả giá cũng không oan cho chúng.
Dừng một chút, Phạm Ninh cười:
- Kỳ thật Lý tri huyện là người thông minh, ông ta có thể đoán được phía sau là kẻ nào, nếu ông ta đâm lao thì phải theo lao, chấm dứt vụ án tử này, cho thấy ông ta không muốn làm lớn chuyện, còn nếu muốn mở rộng ra thì huynh trưởng đơn giản là nhân cơ hội bắt Trương Khải Lâm, dọn sạch đường để tiến hành Thanh Miêu Pháp.
Phạm Ninh nói khiến trong lòng Vương An Thạch như được khơi thông, cách xử lý và suy nghĩ của Phạm Ninh khiến y vô cùng ngưỡng mộ, hơn nữa còn hiểu rõ nhân tâm, vượt xa bản thân y.
Tuy y còn khá mơ hồ nhưng đã đánh trúng điểm yếu, Lý tri huyện chắc cũng không có ý định làm lớn chuyện này.
Vương An Thạch nhìn chăm chăm vào mắt Phạm Ninh, y có cảm giác đó tuy là thân thể một thiếu niên nhưng suy nghĩ là của một người trưởng thành.
Vương An Thạch chậm rãi gật đầu:
- Vậy ta sẽ dùng khẩu cung đầu tiên của Khâu Dũng, gã không có ai sai bảo, chỉ là gã nhất thời kích động nên phạm tội.
….
Tình hình diễn ra đúng như dự tính của Phạm Ninh, sáng sớm Vương An Thạch đã tới hồi báo cho tri huyện Lý Thành kết quả việc điều tra vụ án trâu điên.
Lý Thành đồng ý kết luận của Vương An Thạch, đây là chuyện xảy ra bất ngờ, nghi phạm không chủ ý giết người, chỉ muốn dùng trâu tới quấy rối buổi cho vay tiền, chỉ có điều không khống chế được tình hình mới gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Bởi vì chứng cớ rõ ràng, hậu quả nghiêm trọng, lúc này Lý Thành phán xử trảm Khâu Dũng, báo Đề Hình Ty và Hình Bộ phê chuẩn, đồng thời tịch thu toàn bộ tài sản tiệm tiền Đức Thịnh, phạt tiền và bồi thường người chết.
Vụ án trâu điên cuối cùng không thành vụ án lớn kinh thiên động địa, mà chỉ là chuyện ngoài dự tính, giảm thiểu mức độ thiệt hại của nó gây ra.
Huyện nha bắt đầu tiếp tục cho vay tiền, Vương An Trạch căn cứ khoản vay từ năm trước, thực hiện Thanh Miêu Pháp một cách linh động.
Một là giảm tiền lãi xuống, giảm hai phần lãi hàng năm thành một phần lãi, giảm bớt cho nông dân một gánh nặng, nếu như trả nợ được ba năm liên tục thì có thể vay mỗi mẫu được ba trăm văn là mức cơ sở, mở rộng ra mỗi mẫu năm trăm văn tiền, tiền lãi suất là 7%.
Thứ hai là mở rộng phạm vi cho vay, không chỉ trung nông có thể vay mà tá điền cũng có thể vay, như vậy tất cả nông dân đều có thể thực hiện Thanh Miêu Pháp.
…..
Vụ án trâu điên kết thúc trong im lặng nhưng Vương An Thạch và Phạm Ninh đều hiểu được, đánh cờ thì chỉ có tạm thời dừng, nếu không xử lý tận gốc thì sau này còn có thể xảy ra vụ án trâu điên hay ngựa điên khác nữa.
- Cái gì?
Vương An Thạch trợn tròn mắt nhìn Phạm Ninh, ánh mắt không thể tin nổi.
- Đệ bảo ta đi tìm Khâu Lập?
Phạm Ninh gật đầu:
- Tiệm tiền Đức Thịnh là do Khâu Lập khổ tâm hơn bốn chục năm gây dựng, nay bị tịch thu, con trai út cũng bị xử trảm, lão có thể không hận? Có thể ngồi im được không?
- Nhưng chúng ta phải biết lão hận ai? Gấp cái gì? Làm rõ ràng hai chuyện này thì có thể bắn trúng đích được rồi.
Vương An Thạch đã quen với việc suy nghĩ và tuổi tác của Phạm Ninh không tương xứng với nhau, chính y cũng không thể hiểu rõ tại sao lại như vậy, Phạm Ninh không những là thần đồng mà còn là kỳ tài, như Cam La không phải lớn như Phạm Ninh đã được phong tướng sao?
Hiện tại, Vương An Thạch đã coi Phạm Ninh là một mưu sĩ mà y phải đối đãi tử tế, chuyện gì có liên quan tới Thanh Miêu Pháp đều phải thương lượng với hắn.
Giảm lợi tức, thưởng cho người giữ chữ tín, cho tá điền vay tiền đều là chủ ý của Phạm Ninh.
Vương An Thạch trầm tư một lát:
- Đệ nói lão có hận sâu đậm với Trương huyện thừa, sẽ cố chuộc lại cửa hàng?
- Chúng ta đều biết người đứng sau vụ án trâu điên là Trương Khải Lâm, chẳng nhẽ Khâu Lập lại không biết? Đại chưởng quỹ Long Tuấn treo cổ tự vẫn đã nói lên tất cả.
Nói đến đây, Phạm Ninh cười thản nhiên:
- Kì thật ta đã sớm nhận ra điểm mấu chốt này, chỉ là muốn chờ một chút khi vụ án trâu điên này lắng xuống, Khâu Lập hoàn toàn tuyệt vọng thì khi đó mới là cơ hội tốt nhất để chúng ta ra tay.
- Đệ cảm thấy hiện tại có cơ hội thành công không?
Phạm Ninh cười:
- Từ nay về sau Khâu Lập đừng hi vọng có thể yên phận, hơn nữa ta cảm thấy Trương Khải Lâm định giở trò gì mới, chúng ta không thể chờ đợi thêm nữa.
Vương An Thạch khoanh tay đi đi lại lại, suy tư rất lâu:
- Ngươi cảm thấy Khâu Lập đã nắm được điểm yếu gì của Trương Khải Lâm sao?
- Ta cảm thấy từ khi bắt đầu làm, tiệm Kim Phú chỉ có một chút tiền, sau ba năm ngắn ngủi lại trở thành một tiệm tiền lớn như vậy ắt có uẩn khúc? Chẳng nhẽ không có tác động từ Trương Khải Lâm? Chỉ cần chúng ta tìm hiểu kỹ hơn sẽ tóm được thóp của Trương Khải Lâm?
Phạm Ninh ngẩng đầu nhìn Vương An Thạch:
- Trực giác của ta cho thấy rõ ràng Khâu Lập đã nắm được thóp của Trương Khải Lâm.
…..
Khâu Dũng bị phán tử hình, gia sản Khâu gia cũng bị quan phủ tịch thu, lúc này Khâu gia đã tán gia bại sản.
Hơn nữa mấy năm nay tiệm tiền Đức Thịnh làm không ít chuyện ác, kẻ thù rất nhiều, Khâu gia thất thế ắt sẽ nhiều người tìm đến báo thù, phụ tử Khâu thị sợ tới mức trong lòng lúc nào cũng lo sợ, không dám bước ra ngoài một bước.
Chiều hôm đó, phụ tử Khâu thị đang bàn bạc bỏ nhà tha hương, nán lại Ngân huyện cũng không được, chỉ có thể bỏ đi mới tránh được bị trả thù.
- Phụ thân, hay là về quê nhà ở Thường Châu!
Người vừa nói là lão đại Khâu Liễn, gã muốn nhanh chóng rời đi, hận không thể đi ngay trong đêm nay, gã có một trai một gái, có người nói muốn gã đoạn tử tuyệt tôn, hiện tại gã vô cùng lo lắng cho sự an toàn của bọn trẻ.
- Chúng ta ở huyện Võ Tiến còn năm trăm mẫu đất, nghĩ cách mở lại mấy cửa tiệm còn có thể bắt đầu lại từ đầu.
Lão nhị Khâu Lâm lại không muốn vội vã ra đi như vậy, gã muốn chờ một thời gian xem tình hình có thay đổi gì không, hơn nữa cho dù về quê thì lũ người muốn báo thù Khâu gia cũng sẽ truy tới, khi đó còn nguy hiểm hơn.
- Phụ thân, con cảm thấy có lẽ tiệm của chúng ta còn có khả năng chuyển biến tốt, chi bằng chờ thêm thời gian nữa, nếu thật sự không được thì đi cũng chưa muộn.
Khâu Lập thở dài:
- Bốn mươi năm cha lao tâm khổ tứ cho cửa tiệm, hô mưa gọi gió, con cảm thấy quan phủ sẽ trả lại cho chúng ta sao?
- Con cũng không rõ, nhưng án trâu điên không phá được chúng ta vẫn còn cơ hội.
Khâu Lâm vừa dứt lười, tiếng của lão quản gia bên ngoài truyền tới:
- Lão gia, huyện quân tới muốn nói chuyện với lão gia một chút.
Phụ tử ba người họ nhìn nhau, không ngờ Vương An Thạch đến đây, Khâu Liễn khẩn trương: