Chương 209
- Không phải Vương An Thạch đến để thu sổ sách hả!
Khâu Lập trầm ngâm một chút:
- Có lẽ không phải, ta có một dự cảm, có lẽ cửa hàng ta thật sự có thể xoay chuyển được rồi.
Lão vội vàng dặn:
- Mau mời huyện quân vào quý khách đường, ta sẽ lập tức tới!
….
Vương An Thạch vừa nhấp một hụm trà, vừa nhìn xung quanh quý khách đường, đây là lần đầu y đến Khâu gia, từ bên ngoài thì thấy rất bình thường, thậm chí tường vách có chỗ bị nứt vỡ, nhưng vào trong thì như một thế giới khác.
Vương An Thạch gõ nhẹ chiếc bàn, không ngờ nó được làm bằng lê Hoàng Hoa, còn đây là bình phong bạch ngọc được ghép từ khối bạch ngọc lớn, tuy rằng không được làm từ nguyên khối bạch ngọc nhưng nó vô cùng quý hiếm, giá cũng ước chừng bảy tám ngàn quan.
Các loại đá trong viện đều là loại Thái Hồ thượng phẩm, các loại đá xây toà nhà đều là loại tinh xảo, gây dựng chỗ này ít nhất cũng phải mất hai ba mươi năm tâm huyết, Khâu gia định bỏ lại tất cả mà ra đi sao?
Lúc này, bên ngoài có tiếng chân bước chậm rãi, tiếng Khâu Lập nói vào:
- Huyện quân đến thăm, nhà nhỏ của kẻ hèn được vẻ vang, lão già không tiếp đón từ xa được xin huyện quân thứ tội!
Vương An Thạch quay đầu lại, chỉ thấy hai tiểu nha hoàn đang dìu một ông lão đi đến, so với năm trước có vẻ như Khâu Lập già thêm hai mươi tuổi vậy.
Tuy Vương An Thạch có thể hiểu nỗi đau mất con và mất đi gia nghiệp của lão nhưng y vẫn cảm thấy Khâu Lập có một chút giả tạo.
Vương An Thạch thản nhiên cười:
- Không hẹn từ trước, làm phiền Khâu lão viên ngoại rồi.
- Không hề! Không hề! Huyện quân ghé thăm tệ xá, lão già này cầu còn không được.
Hai người chào hỏi đôi câu, lập tức phân chủ khách ngồi xuống, nha hoàn dâng trà lên, Khâu Lập dè dặt hỏi:
- Nghe nói tiệm tiền Đức Thịnh đã chuyển tới huyện, không biết Khâu gia chúng ta có thể chuộc đồ không?
Cửa tiệm Đức Thịnh là do Khâu Lập mở từ khi còn chưa có gì, hao tổn mấy chục năm tâm huyết tạo thành, vì tên tiểu tử ngu ngốc khiến Khâu gia tán gia bại sản, Khâu gia nằm mơ cũng muốn thâu tóm nó về.
Nếu hôm nay huyện quân tới, Khâu Lập liền nhân cơ hội hỏi lại chuyện này.
Vương An Thạch cười nhưng không trả lời, y đưa ý đồ đồ vào trong câu nói của mình:
- Gần đây ta cảm thấy rất hứng thú với việc kinh doanh về cho vay, hơn nữa lại hứng thú với tiệm tiền Kim Phú, cho ta hỏi chút, mấy năm trước tiệm Kim Phú cũng không có danh tiếng gì vậy mà sao hai ba năm ngắn ngủi là trở thành tiệm tiền lớn nhất? Chắc Khâu lão viên ngoại cũng biết nguyên nhân trong chuyện này!
Trong lòng Khâu Lập bất giác giật mình, lão quá hiểu khi Vương An Thạch hỏi về cửa tiệm Kim Phú, đây là muốn hạ thủ với Trương Khải Lâm rồi.
Nói thật, lão đã đợi giờ khắc này lâu rồi, Trương Khải Lâm bày ra vụ án trâu điên, hại nhi tử của lão, cuối cùng sự việc lại được đẩy đi sạch sẽ, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy?
Tuy nhiên Khâu Lập cũng không phải loại lương thiện, lão có thể giúp Vương An Thạch nhưng nhất định sẽ đòi hỏi cái gì đó.
Im lặng một lúc, Khâu Lập chậm rãi nói:
- Ta hiểu ý huyện quân, trong tay ta cũng có thứ mà huyện quân cần, chỉ cần huyện quân cho ta một chút thành ý, ta nguyện dâng hai tay cho ngài.
Vương An Thạch mừng thầm trong lòng, quả nhiên tiểu tử Phạm Ninh nói đúng, Khâu gia có thứ mà mình cần.
- Không biết lão viên ngoại muốn thành ý thế nào?
Vương An Thạch hỏi dò.
- Con ta…
Không đợi Khâu Lập nói xong, Vương An Thạch nói:
- Việc Khâu Dũng làm là đã không còn đường sống, việc đến tay Hình Bộ và Đề Hình Ty, ta là một huyện lệnh cũng không thể giúp.
Ánh mắt Khâu Lập u ám, lão cũng biết án tử của tiểu tử lão là không tránh được, nói cho cùng đều do Trương Khải Lâm làm hại, trong lòng lão vô cùng căm giận.
- Được rồi! Ta muốn lấy về tiệm tiền Đức Thịnh, đó chính là điều kiện.
Vương An Thạch suy nghĩ một chút:
- Trả lại toàn bộ cho ngươi thì ta không có cách nào báo lại cho châu lý, nhưng có thể ưu đãi giá cả cho ngươi chuộc lại.
Khâu Lập đương nhiên biết không có khả năng được trả, chỉ cần có thể lấy về lão sẵn lòng dùng tiền chuộc lại.
- Vậy chúng ta một lời đã định!
Vương An Thạch gật đầu:
- Nếu ta đáp ứng ngươi, ngươi cũng không được thất hứa.
Khâu Lập phấn chấn, lập tức bảo Khâu Lâm đang đứng ngoài cửa:
- Đi mang thứ đó lên đây!
Một lát sau, một tên thiếu niên tầm mười bảy tuổi ôm một túi giấy trên ngực mang lên.
Vừa tới cửa y đã quỳ xuống khóc:
- Cầu xin thanh thiên đại lão gia làm chủ cho tiểu nhân!
Vương An Thạch hơi kinh ngạc, cậu ta là ai?
Khâu Lập đứng cạnh giới thiệu:
- Huyện quân, nó chính là con của Long Tuấn, tên Long Đan.
"Con của Long Tuấn?"
Vương An Thạch có chút bất ngờ, thực sự ngoài dự tính của y, y đương nhiên hiểu Long Tuấn có vị trí thế nào trong tiệm tiền Kim Phú.
Nhưng điều khiến y bất ngờ lại là việc đứa con của Long Tuấn đang trốn trong nhà của Khâu Lập, vậy Khâu Lập và Long Tuấn có quan hệ ra sao?
Khâu Lập nhìn ra sự nghi ngờ của Vương An Thạch, lão biết nếu không để Vương An Thạch cởi bỏ nút thắt trong lòng thì sau này sẽ có chuyện không hay nên đã mang Long Đan vào trong phủ chờ đợi trước.
Đợi hai người ra ngoài, lão mới nói cho Vương An Thạch:
- Long Tuấn vốn là hiền tế của cháu gái ta, sau khi chất nữ ta bị bệnh qua đời y cưới người khác nhưng con của y là do chất nữ ta đẻ ra.
Hoá ra Khâu gia và Long Tuấn là quan hệ như thế này, khó trách con trai Long Tuấn tránh nạn ở Khâu gia.
Nhưng Vương An Thạch vẫn nghi ngờ hỏi:
- Hoá ra là quan hệ thế này, nhưng như vậy thì Long Tuấn không nên liên thủ với Trương Khải Lâm hãm hại Khâu gia mới đúng chứ.
Khâu Lập thở dài:
- Chuyện này là do tên nghiệt tử kia, nó sợ ta không đồng ý nên nói dối Long Tuấn, nói ta hết sức ủng hộ, khi việc xảy ra Long Tuấn cũng biết sẽ bị Trương gia giết người diệt khẩu nên mới gửi con cho ta, y còn nắm cả bí mật của tiệm tiền Kim Phú nữa.
Nói xong, Khâu Lập đem cái túi giấy đặt trước mặt Vương An Thạch:
- Đây là tất cả chứng cứ huyện quân cần, chỉ hy vọng huyện quân có thể giữ đúng lời hứa.
Ba tháng trước khi Vương An Thạch đảm nhiệm, một cơn bão lớn đã khiến Ngân huyện bị tổn thất nghiêm trọng, nhất là số thuốc của triều đình được chở theo đường sông Nam Dương tới bị lật, chỉ vớt lại được mấy trăm hòm, tồn thất hơn mười vạn quan tiền.
Nhưng những chứng cứ Long Tuấn cung cấp lại chứng tỏ huyện thừa đương nhiệm lúc đó là Trương Khải Lâm đã phái cháu họ đưa người đi vớt hương liệu, rồi báo với triều đình là số hương liệu tổn thất gần như tất cả.
Nhưng thực tế có ba khoang thuyền hàng được bịt rất kín, nước vào cũng không bị thấm nhưng bí mật này bị Trương gia giấu kín.
Sau sự việc đó, Trương gia nắm giữ được ba thuyền hương liệu với giá trị hơn ba vạn quan, thừa dịp giá hương liệu trên thị trường tăng chúng đem ra chợ đen bán, kiếm được mấy vạn tiền bất nghĩa, khoản tiền này chúng dồn vào tiệm tiền Kim Phú, khiến tiệm tiền này có đủ tài lực, trong hai ba năm ngắn ngủi từ vị trí thứ sáu vươn lên đứng thứ nhất.