Chương 223
Vào tháng chín, cũng có nghĩa tháng khoa cử đến rồi, thi Giải năm nay định vào mùng tám tháng chín, hơn sáu trăm phủ, châu, quân của Đại Tống đều đồng thời tiến hành thi Giải.
Quan chủ khảo thi Giải do Lễ Bộ triều đình quyết định, chủ yếu dùng cách thức điều người nơi khác đến.
Tuy rằng quan phủ cũng không công bố quan chủ khảo phủ Bình Giang năm nay, nhưng mọi người vẫn từ đủ mọi đường mà biết được, quan chủ khảo phủ Bình Giang năm nay là Trưởng sử Tề Châu Chu Chấn.
Trong chốc lát, đủ loại tin tức về Chu Chấn truyền đi trong đám sĩ tử, có người nói lão thiên về "Mạnh Tử", có người nói lão thích câu thơ tươi mới, còn có người nói lão đặc biệt chú trọng thư pháp.
Đủ loại tin đồn kích động tâm tư đám sĩ tử, cách khoa cử còn có ba ngày, sĩ tử năm huyện tụ hội tại huyện Trường Châu, khiến huyện Trường Châu trở nên vô cùng náo nhiệt.
Trưa hôm nay, trong tửu lâu Phủ Bắc huyện Trường Châu khách ngồi kín chỗ, chỗ này cách viện Khảo Thí khá gần, khách ngồi uống rượu phần lớn là thí sinh các huyện.
Bọn họ hoặc túm năm tụm ba, hoặc hai người ngồi đối diện, đều đang thì thầm đề nghị luận thi Giải năm nay, làm cho bên trong tửu lâu vô cùng huyên náo.
- Nghe nói năm nay thí sinh tham gia thi Giải so với năm trước nhiều hơn ba trăm người, không ngờ vượt quá hai nghìn bảy trăm người, tình thế năm nay ác liệt quá!
Ở góc gần cửa sổ lầu hai bảy tám sĩ tử trẻ tuổi đang ngồi, bọn họ đều là học sinh Phủ học.
Dựa theo quy định, học sinh Phủ học cũng có thể tham gia khoa cử, bọn họ thậm chí không cần đề cử cũng được trực tiếp tham gia thi Giải.
- Rất bình thường, hàng năm đều có thí sinh mới tham gia, người thi đậu thi Giải lại ít ỏi không có mấy, số thi sinh hàng năm đương nhiên sẽ tăng lên.
- Ai! Triều đình chỉ cho phủ Bình Giang chúng ta năm mươi vị trí, mặc dù đã không ít so với các huyện khác, nhưng không khác hơn năm mươi người tranh giành một cử nhân là mấy, vẫn là quá kịch liệt rồi.
- Tạ huynh có thể sửa tuổi nhỏ đi mấy tuổi, tham gia thi Đồng tử! Thi Đồng tử mới mười người tranh giành một vị trí, cơ hội của Tạ huynh rất lớn.
Tất cả mọi người được một trận cười to, sĩ tử họ Tạ cười ha hả vài tiếng, gã lại chuyển đề tài sang một sĩ tử khác:
- Đồng Chung, nghe nói cháu huynh cũng tham gia thi Đồng tử năm nay?
Vị Phạm huynh này chính là Phạm Đồng Chung tứ thúc của Phạm Ninh, y được trợ giúp của Chu Nguyên Phủ mà vào Phủ học đọc sách, nhạc phụ của y ở huyện Trường Châu vừa hay có một gian tiểu viện, liền để cho y đưa thê tử cùng đến ở.
Phạm Đồng Chung được học bổng Chu thị giúp đỡ, mỗi tháng có thể lĩnh ba quan tiền, hơn nữa miễn toàn bộ học phí, cùng với gia cảnh giàu có nhạc phụ không ngừng tiếp tế cho con gái, khiến hai năm qua của Phạm Đồng Chung trôi qua rất êm đềm.
Y nâng chén rượu lên cười nói:
- Ta cảm thấy thi Đồng tử càng không dễ dàng, huyện sĩ được chọn cũng đã như thiên quân vạn mã đi qua cầu độc mộc rồi, không giống khoa cử người trưởng thành, tốn hai đồng trinh tìm vài cử nhân đề cử liền có tư cách, tư cách của bọn chúng đúng là như đao thật thương thật chém giết mà có.
- Lão Phạm nói không sai!
Một sĩ tử khác nói:
- Ta có người bà con xa cũng là huyện sĩ huyện Ngô Giang, nghe phụ thân nó nói, huyện Ngô Giang có hơn hai nghìn thiếu niên ghi danh tham gia so tài tuyển chọn huyện sĩ, cuối cùng chỉ có mười người được chọn ra, các huyện khác đều không khác là mấy.
Phạm Đồng Chung cười cười:
- Thật ra chúng ta đều đã trải qua rồi, mọi người đã quên rồi sao?
Lúc này, một sĩ tử lên lầu hai, bước nhanh đi tới:
- Thật xin lỗi! Ta tới muộn.
- A Đào đến rồi, mau ngồi xuống!
Mọi người như sao quây quanh mặt trăng mời sĩ tử tên A Đào này ngồi xuống, lại vây quanh hỏi gã:
- Có tin tức gì mới nhất?
A Đào này hẳn là một nhân sĩ thông thạo tin tức, gã cười thần bí:
- Tin tức Tề Châu truyền đến, mọi người muốn nghe không?
Từ khi xác định quan chủ khảo phủ Bình Giang là giáo thụ Châu học Tề Châu Chu Chấn, rất nhiều người đều thông qua đủ đường hỏi thăm tin tức từ Tề Châu, nhận được tin tức trước tiên chính là một số hiệu sách lớn.
Đám người tinh thần phấn chấn, sở thích của quan chủ khảo thật sự có thể là mấu chốt để trúng tuyển thi Giải hay không, dựa theo lệ cũ, hai phó chủ khảo chọn ra mỗi người một trăm bài thi, do quan chủ khảo chọn ra năm mươi bài thi từ trong hai trăm bài, làm người trúng tuyển cuối cùng.
Tuy rằng còn phải trải qua hạch định của phủ Bình Giang, nhưng thực tế khả năng bị gạt bỏ đã rất nhỏ rồi.
Cho nên hiểu rõ sự yêu thích của quan chủ khảo, cùng thiên hướng chính trị của ông ta, có vẻ cực kỳ quan trọng, nếu không cho dù bài thi trả lời rực rỡ gấm hoa, nhưng thiên hướng chính trị làm trái với quan chủ khảo, chẳng khác nào thi trượt.
Hơn nữa sau cải cách Khánh Lịch, phái tiến bộ và phái bảo thủ trong triều vẫn chưa dừng lại, quan chủ khảo Chu Chấn hướng về phái nào, liền trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
A Đào nhìn hai bên, nhỏ giọng nói:
- Chu giáo thụ này nghe nói có quan hệ kết giao với Phú Bật, khi Phú Bật bị giáng chức Thanh Châu, bọn họ thường xuyên cùng nhau uống rượu thưởng trà.
Mọi người bỗng nhiên ngộ ra, xem này Chu Chấn này thuộc phái tiến bộ.
Trong lòng Phạm Đồng Chung lại đang thầm suy nghĩ, tin tức này có nên tiết lộ một chút cho cháu trai Phạm Ninh hay không.
***
Phạm Ninh và mười huyện sĩ Ngô huyện mười ngày trước đã đi vào thiền tự Thu Lâm ở gần Xương Môn.
Tuy rằng Ngô huyện và huyện Trường Châu rất gần, nhưng nếu như đợi sau khi huyện Trường Châu mở cổng thành mới chạy đi Khảo Thí Viện điểm danh, thời gian có chút không kịp.
Cho nên thí sinh Ngô huyện đều sẽ đi trước đến huyện Trường Châu nhờ vả người thân, thuê ở nhà dân, hoặc là ở nhà trọ, nhân khẩu huyện Trường Châu đạt hai mươi vạn, tiêu hóa chỉ hai ba nghìn thí sinh, vẫn là dư dả.
Mảnh đất của thiền tự Thu Lâm này vốn thuộc về huyện nha Ngô huyện, sau đó quyên cho nhà chùa, nhà chùa có qua có lại mới toại lòng nhau, cũng đồng ý vì quan phủ Ngô huyện thu xếp vấn đề chỗ ở cho sĩ tử.
Huyện sĩ Ngô huyện khoa cử khoá trước đều ở nơi này.
Trong sân hậu hoa viên của thiền tự, Phạm Ninh đang cùng Tô Lượng, Đoàn Du thưởng trà.
Ở Trà Xã của Huyện học học hơn hai năm, Phạm Ninh đã học xong điểm trà, đây là kỹ năng xã giao cơ bản của văn nhân Tống triều.
Học sinh xuất thân con nhà có học, phần lớn bảy tám tuổi sẽ học điểm trà.
Tô Lượng cúi đầu ngửi bình trà, cười nói:
- Lại là Phượng trà, tiểu tử người lấy từ chỗ nào?
Long trà và Phượng trà là cao cấp nhất trong các loại trà, điểm tốt xấu của bánh trà triều Tống không phải chỉ là nơi sản xuất đơn giản như vậy, tiếp sau đó chế tạo, thậm chí bảo quản cũng cực kỳ quan trọng.
Giống Long trà và Phượng trà, bản thân chúng cũng là trà Kiến Châu, nếu như chế tạo cầu kỳ, liền có thể gọi là nhũ, thạch nhũ và bạch nhũ, cũng chính là loại trà bánh thứ tư, thứ năm, thứ sáu.
Mấu chốt còn ở việc dưỡng trà, dưỡng được trà ba năm, duy trì hương sắc và phẩm chất không thay đổi, trà lúc này liền có thể thăng làm loại thứ ba, Kinh Đỉnh.