Chương 222
Nàng mặc một cái áo dài kết tua rua màu bạc, tóc chải thành hai búi tóc tròn, mái tóc dài cuộn lại trên đầu, càng có vẻ dày đen nhánh, cần cổ trắng như tuyết dưới mái tóc, nàng đang cẩn thận xem xét một viên đá Thái Hồ trên kệ hàng, không chú ý tới Phạm Ninh đi vào cửa tiệm.
Lúc này, báo cáo của Phạm Thiết Qua dừng lại, y chỉ nói một nửa, mới khiến Chu Bội cảm thấy có chút kỳ lạ, không khỏi quay đầu nhìn, lại vừa hay nhìn thấy dáng vẻ tươi cười cà lơ phất phơ của Phạm Ninh.
Trong đôi mắt đẹp của Chu Bội lóe lên sự ngạc nhiên vui mừng, khuôn mặt xinh đẹp trắng như tuyết lại đỏ ửng lên, nhất thời e thẹn vô cùng. Tay chân nàng có chút luống cuống, xoay người đi ra ngoài cửa tiệm.
- Chu Bội!
Phạm Ninh gọi nàng một tiếng, liền vội đuổi theo.
Chu Bội dừng bước, vẻ thẹn thùng trên mặt cuối cùng lại khôi phục như bình thường, nàng chậm rãi quay đầu lại, nhìn Phạm Ninh cười mà như không cười:
- Ngươi tên tiểu tử thối này còn nhớ ta sao?
- Ta làm sao lại quên được muội?
Phạm Ninh cười hì hì gãi đầu nói:
- Hình như muội có chút thay đổi rồi.
- Ta thay đổi chỗ nào?
Trong đôi mắt đẹp của Chu Bội ẩn chứa một nụ cười tinh nghịch.
- Ừm! Cao hơn rất nhiều, hình như còn gầy đi không ít, mặt cũng gầy rồi.
Hai năm trước, Chu Bội vẫn là cô bé châu tròn ngọc sáng, bây giờ, cằm đã có đường nét, hình dáng mặt trái xoan hiện ra rồi, mũi lại vừa cao vừa thẳng, cái miệng nhỏ chúm chím cũng có đường nét rồi, nhưng vẫn mềm mại ẩm ướt như trước.
Hàng mi thanh tú giống như hai vầng trăng khuyết dài mảnh, đôi mắt đẹp phân rõ trắng đen, giống như hai viên bảo thạch lấp lánh rực rỡ.
Còn có một chi tiết đặc biệt, Phạm Ninh phát hiện ngực của nàng cũng bắt đầu nhô lên rồi.
Lúc trước là một cô bé trắng mập, bây giờ đã là một thiếu nữ xinh đẹp rồi.
- Có phải huynh không nhận ra ta đúng không?
Chu Bội hé miệng cười hỏi.
- Không có!
Phạm Ninh vội vàng lắc đầu:
- Tuy rằng dáng vẻ có chút thay đổi, nhưng cảm giác không thay đổi, ta vừa nhìn thấy muội, cái cảm giác quen thuộc này, ta liền biết muội trở về rồi.
- Nói bậy!
Chu Bội cười mỉm nói:
- Huynh nhìn thấy Kiếm tỷ mới biết là ta, nếu không trên đường đi qua chạm mặt nhau, huynh cũng sẽ không nhận ra ta.
Phạm Ninh vẫy tay:
- Muội không tin, ta cũng hết cách, Chu Bội, ta mời muội ăn cơm, ta còn chưa ăn trưa!
- Được! Đi Sơn Trân Quán, ta rất nhớ nấm hương hầm ở đó.
Không lâu sau, hai người ngồi xuống chỗ gần cửa sổ ở lầu hai Sơn Trân Quán, ngoài cửa sổ có thể trông thấy tòa nhà lớn của Chu phủ phía xa.
Phạm Ninh gọi mấy món hầm chay dân dã, lại gọi một con gà rừng hầm.
- Có thể uống rượu không?
Phạm Ninh cười hỏi.
Chu Bội lắc đầu:
- Không uống rượu, gọi một bình nước lê ướp tuyết.
Một lát, phục vụ mang thức ăn và rượu lên cho bọn hắn, một tên tiểu nhị khác bưng tới một cái chậu gỗ, trong chậu đều là vụn băng, ở giữa là một cái bình gốm màu đen, bên trong là nước lê vừa mới ép ra.
Máy ép nước triều Tống thật ra chính là một cái cối xay cỡ nhỏ, bỏ từng miếng lê đã được cắt gọn vào bên trong cối đá, từ từ xay, nước lê liền từ máng đá chảy ra.
Phạm Ninh cầm bình gốm lên, chậm rãi đổ đầy nước lê lạnh như băng vào trong chén rượu của Chu Bội, cười hỏi:
- Ta còn không biết là muội trở về khi nào?
Cảm giác ngượng ngùng lúc mới gặp Phạm Ninh đã lặng lẽ mất đi, Chu Bội lấy lại nét mặt thường ngày, nàng uống một ngụm nước lê ướp tuyết lạnh, mặt tươi cười như hoa nở rộ.
- Sáng sớm hôm nay! Trời vừa sáng thì đến Mộc Đổ, ta còn bảo ngày mai đi huyện thành.
- Đi huyện thành làm gì?
Phạm Ninh không nhịn được cười hỏi.
Mặt Chu Bội đỏ lên:
- Đương nhiên là đi thăm em gái nhỏ, dù sao sẽ không đi tìm huynh, nói thật, nếu không phải có Kỳ Thạch Quán, ta đã sớm quên huynh rồi.
- Quá đả kích người ta rồi!
Phạm Ninh vỗ vỗ trán, giả bộ vẻ mặt ủ rũ nói:
- Ta còn tưởng rằng Từ Khánh là muội phái tới đấy.
- Đừng tự mình đa tình, Từ Khánh là ông nội phái tới được chưa? Không liên quan đến ta, huynh đừng quên, hộ vệ của ta là kiếm tỷ.
Nói tới đây, Chu Bội dương dương đắc ý liếc nhìn Kiếm Mai Tử đang ăn cơm ở một cái bàn khác.
- Đúng rồi! Sức khỏe ông nội muội thế nào, lần này đi cùng không?
Chu Bội lắc đầu:
- Ông nội phải tới cuối năm mới kết thúc để tang, bởi vì là bà cố, yêu cầu đối với vãn bối bọn ta hơi lỏng một chút, kỳ để tang của cháu chắt vãn bối bọn ta coi như là kết thúc rồi.
- Vậy muội sau đó sẽ ở luôn Ngô huyện?
Chu Bội lắc đầu, ánh mắt có chút ảm đạm:
- Ở Ngô huyện cũng chỉ hai ba ngày, sau đó tiễn ca ca ta vào kinh, sau đó thời gian ở lại kinh thành có thể sẽ nhiều một chút.
Phạm Ninh nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, cười nói:
- Hôm nay có thể gặp được bằng hữu cũ, thật sự là cao hứng quá!
Nói xong, hắn lại rót cho mình một chén rượu, Chu Bội lại giơ tay ra che chén rượu của hắn lại.
- Phạm Ninh, bây giờ không phải là lúc uống rượu, ta cho huynh biết, đối thủ thi Giải lần này của huynh rất lợi hại, ba tên huyện Trường Châu trong cuộc thi đầu vào Thái học ghi danh vào ba vị trí đầu.
- Còn có Liễu Nhiên huyện sĩ huyện Ngô Giang, ngay cả nhị tổ phụ cũng khen gã là thần đồng lợi hại nhất hai mươi năm qua của huyện Ngô Giang, còn có Nghiêm Thanh của huyện Côn Sơn.
- Ta đại khái cũng biết một chút!
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Liễu Nhiên này xếp hạng thứ bảy trong biểu đồ tình hình thi Giải của Triệu học chính, ba tên huyện sĩ huyện Trường Châu ở cuộc thi đầu vào Thái học chiếm ba hạng đầu, tuy nhiên rốt cuộc lợi hại tới đâu, ta lại không thể tưởng tượng được.
Chu Bội nhìn chăm chú ánh mắt của Phạm Ninh nói:
- Tháng mười hai năm ngoái, Liễu Nhiên đi Tuyên Châu tham gia một cuộc thi mô phỏng thi Giải, gã xếp hạng thứ nhất ở trong bảng Đồng tử, Từ Tích trước đây từng đấu pháp với huynh xếp hạng mười bốn, huynh có thể tượng tượng được sự lợi hại của Liễu Nhiên này chứ.
Phạm Ninh thầm giật mình, nếu lợi hại như vậy, vì sao Triệu học chính còn xếp gã ở phía sau mình?
Phạm Ninh biết rằng Triệu học chính không phải người cường điệu, tất nhiên Liễu Nhiên này phải có khuyết điểm gì mới khiến Triệu học chính có cái nhìn không tốt về gã.
Hắn cười cười lại hỏi:
- Liễu Nhiên này tất nhiên là có phương diện nào đó tương đối kém chứ!
- Ở đề đối sách gã hơi yếu một chút, nhưng từ năm nay trở đi, gã vẫn đang bồi dưỡng điểm này.
- Còn nữa, tháng trước Dương học chính huyện Ngô Giang đưa theo gã và ba tên huyện sĩ khác đi huyện Trường Châu, cùng mười tên huyện sĩ huyện Trường Châu tiến hành một cuộc thi, kết quả Chu Nhiên xếp thứ sáu, bởi vậy có thể thấy thực lực của huyện Trường Châu.
Phạm Ninh im lặng một lát, hắn ngẩng đầu lên cười nói với Chu Bội:
- Dù thế nào, ta vẫn phải cảm ơn muội kịp thời nhắc nhở, ta sẽ không khinh địch, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ toàn lực chuẩn bị khoa cử.
Bạch Lộ qua đi, thời tiết liền càng ngày càng lạnh hơn.