Chương 23
Hắn đắc ý lấy túi tiền trong lồng ngực ra quơ quơ trước không trung, tiền đồng bên trong kêu leng keng vui tai.
Trương Tam Nương giật túi tiền lại, nắm chặt, số tiền lớn này không thể để con cầm, nó không biết gì sẽ tiêu xài lung tung.
- Mẹ giúp con cất giữ, đợi con lớn dùng để cưới vợ.
Phạm Ninh bất đắc dĩ nhìn bàn tay hành động nhanh như chớp của mẫu thân. Tiền đã rơi vào tay nàng, thì đừng mong thu lại được.
"Cất giúp con để mai sau lấy vợ", hầu như từ trước đến nay những người mẹ đều dùng cách này để lừa lấy tiền con trai.
Phạm Thiết Chu khẽ thở dài, bản thân vất vả đánh cá làm vườn, một tháng cùng lắm kiếm được hai quan tiền.
Vậy mà người đọc sách chỉ tuỳ tiện đối chữ với mấy người đã dễ dàng kiếm được năm lượng bạc, đúng là chỉ có học mới có tương lai!
Lúc này, Phạm Thiết Chu càng kiên định với lập trường đưa con trai lên trấn học.
hạm Ninh ngâm mình trong bồn, dòng nước ấm xua tan những mệt mỏi của hắn. Ở ngoài phòng khách là tiếng tranh cãi không ngừng của cha mẹ.
- Nương tử à, đợi lát nữa ta đi tìm cha mẹ một chuyến, tìm cho Ninh nhi vài quyển sách để học, nhưng đi tay không có vẻ không hay lắm!
- Thiếp biết ngay trong nhà có đồ tốt, chàng sẽ mang ngay qua đó mà!
- Cũng không phải là cho người ngoài mà!
- Hừm, ta thà đưa cho người ngoài còn hơn.
Im lặng một chút, mẹ lại nói tiếp:
- Kia có mấy đôi giày đế được làm bằng da hươu đó, người già đi sẽ rất thoải mái đó, mang tặng cho mẫu thân một đôi đi.
- Còn lão Tứ cũng phải tặng cái gì chứ? Dù sao mượn sách cũng phải hỏi nó.
- Lão Tứ thì không cần cho, đưa cho vợ gã một lọ nước hoa, nếu không phải mượn sách cho Ninh nhi tôi cũng không thèm bố thí cho gã cái gì đâu!
- Phu nhân, dạo này ta không khỏe lắm, không uống được nhiều rượu đâu, nàng xem….
- Không ai ép chàng phải uống hết trong một ngày, chàng cứ giữ lại uống từ từ, nhưng chàng không được mang rượu cho cha đâu.
- Ông ấy dù sao cũng là cha ta, đưa một bình không được sao?
- Chàng muốn biếu thì tự mua đi, rượu này là của Ninh nhi từ kinh thành ngàn dặm xa xôi mang về, ta không cho phép chàng mang đi!
Kết quả cuộc nói chuyện ngắn ngủi giữa phụ thân và mẫu thân là thái độ không nhượng bộ, tiếng bước chân của họ xa dần, bên ngoài là tiếng thở dài của phụ thân.
Lần đầu Phạm Ninh hiểu rằng nhà này do mẫu thân làm chủ.
***
Tắm xong Phạm Ninh thay một bộ y phục sạch sẽ, mặc dù bộ quần áo được mẫu thân may bằng những tấm vải thừa nhưng được giặt giũ sạch sẽ, mặc lên lại rất ấm áp.
- Ninh nhi, con đi cùng phụ thân đi thăm ông nội, trở về đây cha chuyển con ra trường tư thục.
- Con biết rồi!
Phạm Ninh hiện tại chỉ muốn được chui vào chăn ngủ một giấc thật ngon, nhưng dường như không trốn được, hắn chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Hai cha con lên đường, Phạm Thiết Chu mang theo chút đồ ăn và một bao vải có một đôi giày và một lọ nước hoa.
Phạm Ninh khẽ lắc đầu, đôi giày kia được mang từ kinh thành về, của tiệm giày nổi tiếng nhất, vốn được bọc trong giấy tinh xảo đặt ở đáy túi.
Nhưng hiện giờ thì ngoài cái túi thì cái giấy bọc đã không có, cứ để như vậy trong túi, không khác gì những đôi giày mấy đồng được bán rong ngoài đường?
Còn nước hoa thì ngay cả hộp cũng không có, đây là nước hoa Trương Cổ Lão hả!
Phụ thân tặng lễ vật như thế thì một chút lịch sự cũng không có, hàng quý giá trong tay phụ thân cũng biến thành hàng được bán rong.
Lúc này, Phạm Ninh phát hiện phụ thân còn giắt theo bên người một bình rượu.
Phạm Thiết Chu thấy vậy bèn nói nhỏ:
- Đừng nói cho mẫu thân đấy!
- Mẫu thân sẽ phát hiện thiếu một bình thôi.
- Ta biết mẹ con sẽ phát hiện ra, con chỉ cần nói con mang biếu ông nội, mẫu thân sẽ không nói gì đâu.
Phạm Ninh liếc mắt, phụ thân tính toán như thần.
Phạm Ninh biết rằng, mẫu thân và ông nội có mâu thuẫn nên ra ở riêng, thực ra trên danh nghĩa thì vẫn là ở với nhau vì luật lệ Đại Tống không cho phép như thế, nếu phụ mẫu còn sống thì không được ở riêng.
Nhưng luật thì vẫn là luật, thực tế nhà nhiều con dễ xảy ra mâu thuẫn nên ra ở riêng là điều khó tránh, chỉ cần không bị quan phủ ghi vào là được. Loại tình huống này ở nông thôn chỗ nào cũng có.
Năm trước bà mối đã làm mai cho Tứ thúc một hôn sự, bên gái là người huyện Ngô Giang, họ Liễu, rất xinh đẹp, tướng mạo phúc hậu, hơn thế cha còn là một lão cử nhân, làm thiếp ti ở huyện nha, trong nhà có rất nhiều đất đai, đồ cưới nhà gái cũng rất hậu hĩnh.
Dù là danh tiếng hay gia sản thì Liễu gia đều hơn hẳn Phạm gia, ông nội vì muốn kết thông gia nên đã bắt Phạm Thiết Chu ra ngoài, mọi đất đai đều để lại cho lão Tứ.
Liễu gia bởi vậy mới chấp nhận hôn sự này, nhưng rõ ràng là bất công đối với Phạm Thiết Chu, Phạm Thiết Chu là người hiếu thuận nên không để bụng trong lòng nhưng vợ y - Trương Tam Nương vẫn canh cánh trong lòng.
Phạm Ninh đã nghe mẫu thân nhắc tới chuyện này rất nhiều lần đến nỗi lỗ tai như chai sạn lại rồi.
Sau khi thành hôn, Phạm gia mới biết rõ tướng mạo phúc hậu là thế nào, nhưng đã quá muộn.
***
Nhà ông nội ở thôn Đông Đầu, địa thế cao, nằm ở trên đồi, thực tế là ở gần khe núi, sau nhà là núi Nguyên Bảo, bốn phía cây cối tươi tốt, phong thủy rất đẹp.
Hai người đi dọc theo đường lên khe núi, trước mắt là một vùng đất bằng phẳng rộng khoảng hai mẫu ruộng, nhà ông nội chính là trong chỗ này.
Ngôi nhà ngói với hai hàng gạch hiện lên, khu sân rộng chừng một mẫu, tường cao một thước, nhìn quang cảnh xung quanh cũng khá đẹp.
Đi vào sân, chỉ thấy hơn chục con gà được nuôi, có một bà lão đang chuẩn bị đồ ăn ở cửa nhà bếp.
- Mẹ!
Phạm Thiết Chu vội chạy lại.
Hóa ra đây chính là bà nội Phạm Ninh, hắn hơi kinh ngạc, hắn tiếp nhận thân phận Phạm Ngốc Ngốc đã ba tháng rồi, thế mà bà nội cho tới tận bây giờ vẫn giống như không tồn tại vậy.
Hôm nay mẫu thân nói đưa một đôi giày cho bà, Phạm Ninh mới biết hắn còn một bà nội.
Phạm Ninh nhận thấy bà nội cũng giống những người phụ nữ bình thường ở nông thôn, cũng lấy khăn chít lên đầu, mặc một bộ quần áo màu lam điểm trắng, mặc thêm áo ngắn, bên hông quấn một dải vải đen.
Bà khoảng sáu mươi tuổi nhưng do vất vả nên lưng đã còng, trên mặt có nhiều nếp nhăn, đôi mắt đục ngầu nhưng lại ánh lên sự dịu dàng hiền lành.
Phạm Ninh biết bà nội họ Dương, là người bản địa. Bà nội thoáng ngẩng đầu nhìn đứa con cả, đến khi thấy Phạm Ninh thì ánh mắt sáng ngời, những nếp nhăn trên mặt nở thành nụ cười rạng ngời.
- Con trai ta về rồi!
Bà vẫn cầm một bó rau, bước nhanh đến, dùng đôi bàn tay thô ráp nắm chặt tay Phạm Ninh vuốt ve:
- Con trai đến thăm bà đó à!
Phạm Ninh hiểu rằng bà nội là người rất tình cảm, hắn vội vàng chào:
- Chào bà ạ!
- Con trai của bà hiểu chuyện rồi, mau lại đây ta cho ăn trứng gà!
Bà kéo Phạm Ninh ngồi xuống xong xuống bếp mở một nồi trứng gà vừa luộc đưa cho Phạm Ninh nói:
- Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn!
Phạm Ninh vội vàng lấy đôi giày vải trong túi phụ thân, đưa cho bà nội nói: