Chương 242
Phát tài thật lớn hấp dẫn khiến hai người không thể cự tuyệt, hai người bọn họ chậm rãi gật đầu, nhìn chăm chú vào hoàng ngọc hình bầu dục trên bàn, bọn họ cảm giác vận mệnh của mình đã gắn liền với tảng đá xinh đẹp này rồi.
Phạm Ninh thò tay thu lại tảng đá.
- Tảng đá kia trở về ta sẽ giao cho các huynh, các huynh mang đến Phúc Châu, hiện tại nhiệm vụ của các huynh là ăn cơm trước, cơm nước xong các huynh theo ta đi làm một chuyện.
Ăn xong cơm trưa, ba người tới cửa hàng tiền Chu thị bên cạnh, cửa hàng tiền Chu thị là sản nghiệp cực kỳ trọng yếu của Chu gia, cũng là một trong mười cửa hàng tiền lớn của Đại Tống, có ba mươi mấy chi nhánh ở các nơi Đại Tống, Bắc tới Đại Danh phủ, Nam tới Quảng Châu đều có cửa hàng của nó, Minh Nhân và Minh Lễ sắp đi Phúc Châu cũng có một chi nhánh.
Đương nhiên, chi nhánh nhiều nhất vẫn là Bình Giang Phủ, năm huyện Bình Giang Phủ, mỗi huyện đều có một chi nhánh, tuy nhiên tổng cửa hàng của cửa hàng tiền Chu thị lại ở kinh thành.
Cửa hàng tiền kinh doanh kiếm lợi nhiều nhất là từ khoản tiền cho vay, nhưng đối với thương nhân mà nói, gửi tiền tiết kiệm ở cửa hàng tiền cũng vô cùng tiện lợi, nhất là rút tiền nơi đất khách.
Nói một cách khác, Minh Nhân và Minh Lễ cần một vạn lượng bạc đi Phúc Châu, bọn họ không có khả năng dùng thuyền chứa bạc đi Phúc Châu, mà là sẽ gửi bạc ở cửa hàng tiền của Trường Châu huyện, cửa hàng tiền cho bọn hắn ám ngữ và bằng chứng rút tiền, bọn họ chỉ cần đưa ra ám ngữ và bằng chứng ở cửa hàng tiền Phúc Châu, có thể trực tiếp rút tiền ở cửa hàng tiền Phúc Châu.
Cửa hàng tiền còn có một công năng, thay khách hàng bảo quản đồ vật quý giá.
Phạm Ninh đi vào cửa hàng, chưởng quỹ đối diện cười nói:
- An chưởng quỹ, đã lâu không gặp!
Chưởng quỹ cửa hàng tiền là một người đàn ông trung niên mập trắng, nhìn thấy Phạm Ninh, vội vàng chắp tay:
- Hóa ra là tiểu quan nhân, chúc mừng tiểu quan nhân dũng đoạt hạng nhất kì thi Đồng tử!
Hiện tại Phạm Ninh đã là danh nhân của Bình Giang Phủ, phố lớn ngõ nhỏ khắp nơi đều đang bàn luận về hắn, diện mạo của hắn, gia đình của hắn, kinh nghiệm của hắn vv…, về các loại chuyện xưa của hắn cũng bắt đầu truyền lưu ở các học đường, trở thành tấm gương thiếu niên học đường cho đám sĩ tử dốc lòng.
Về phần muốn nhà quyền quý giàu có của Bình Giang Phủ muốn gả con gái cho hắn lại nhiều đếm không xuể, chỉ có điều trước mắt Phạm Ninh vẫn không gặp phải phiền não này.
Phạm Ninh lấy ra một đơn ký gửi, đưa cho chưởng quỹ cười nói:
- Tảng đá lần trước ta gửi ở trong này, ta định lấy nó đi.
- Không thành vấn đề, tảng đá kia rất nặng, có cần tiểu điếm chuẩn bị cho tiểu quan nhân một chiếc xe bò?
- Vậy cảm ơn nhé!
Không bao lâu, hai gã tiểu nhị đem một khối hoàng ngọc to bằng cái vạc đặt lên xe bò, ba người cũng leo lên ngồi trên xe bò, Phạm Ninh nói với phu xe:
- Tới Phan Ngọc phường!
- Đã hiểu, tiểu quan nhân xin ngồi cho vững!
Phu xe vung trường tiên, xe bò chậm rãi chạy đi, chạy về phía đông huyện thành Trường Châu.
- A Ninh, khối hoàng ngọc không ngờ lớn như vậy?
Minh Nhân và Minh Lễ nhìn hoàng ngọc lớn bằng chiếc vạc trước mắt, không khỏi mở to hai mắt nhìn.
- Khối hoàng ngọc này là Chu lão gia tử tặng cho ta, vô cùng hiếm thấy, bình thường hoàng ngọc không lớn hơn trứng ngỗng là mấy, khối hoàng ngọc kia của ta cũng đã rất lớn rồi, khối hoàng ngọc này là độc nhất vô nhị.
Phạm Ninh khẽ vuốt vuốt hoàng ngọc lại nói:
- Dân bản xứ đặt tên loại hoàng ngọc \ là Phượng Hoàng Noãng (trứng phượng hoàng), ta cảm thấy tên này không tệ, về sau hãy gọi là Phượng Hoàng Noãn Ngọc, như vậy sẽ càng hấp dẫn mọi người hơn.
- Khối ngọc này định xử lý như thế nào đây?
Phạm Ninh khẽ mỉm cười:
- Sẽ biết ngay thôi!
Bình Giang Phủ từ xưa chính là nơi tập trung thợ thủ công gia công ngọc, nơi này tập hợp thợ thủ công trạm ngọc cao minh nhất Đại Tống, trong đó Phan Ngọc Lang là thợ thủ công trạm ngọc nổi bật, Phan Ngọc Lang tên thật là làm Phan Thanh Tú, Ngọc Lang là tên mọi người ưu ái gọi ông ta.
Phan Ngọc Lang tuổi đã gần sáu mươi, ba năm trước đây cũng đã phong đao, trước mắt ngọc phường của ông do con cả của ông kinh doanh, mấy đồ đệ tiếp nhận cờ hiệu của ông ta, tiếp tục tinh công điêu khắc.
Nghe nói là người đứng thứ nhất thi Giải đồng tử tới bái phỏng cha mình, con của Phan Ngọc Lang không chậm trễ, vội vàng đi vào nội đường thông báo cho phụ thân.
Không bao lâu, một ông lão tóc bạc mặt hồng hào từ trong tòa nhà đi ra, cười tủm tỉm hỏi:
- Lão phu là Phan Ngọc Lang, tiểu quan nhân có chuyện gì?
Phạm Ninh khom mình thi lễ:
- Vãn bối có một việc chạm trổ, muốn khẩn cầu tiền bối ra tay!
Phan Ngọc Lang lộ ra vẻ khó xử, sau một lúc lâu nói:
- Lão hủ đã phong đao ba năm, tay nghề cũng mai một, chỉ sợ không thể dốc sức phục vụ tiểu quan nhân rồi.
- Tình huống đặc biệt cũng không được sao?
Phạm Ninh lại tiếp tục hỏi.
- Vậy phải xem là tình huống đặc biệt gì rồi, hơn nữa lão hủ còn phải quen tay, thời gian sẽ tương đối lâu.
Phạm Ninh lấy ra nửa khối ngọc Chu Lân đưa cho hắn, đưa cho Phan Ngọc Lang, Phan Ngọc Lang nhận ngọc mỉm cười:
- Nếu là Chu công ủy thác, cho dù ta có liều mạng già này cũng sẽ vì tiểu quan nhân góp sức một lần, không biết tiểu quan nhân muốn lão hủ điêu khắc cái gì?
Phạm Ninh mừng rỡ, vội kêu Minh Nhân và Minh Lễ đem vận chuyển đá Điền Hoàng vào.
Lúc này, con của Phan Ngọc Lang nhỏ giọng nói:
- Chi bằng để con thay phụ thân ra tay!
Phan Ngọc lang lắc đầu:
- Đời này ta cũng chỉ còn lại có đại ân của Chu công là chưa báo đáp, nếu không hoàn thành việc này, ta sao có thể an tâm vượt qua quãng đời còn lại?
- Vậy để con hiệp trợ phụ thân, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng!
Phan Ngọc lang gật gật đầu:
- Được!
Minh Nhân và Minh Lễ đã đem khối đá Điền Hoàng nặng ba mươi cân tới, thật cẩn thận chuyển vào, đặt lên bàn.
Phan Ngọc lang quan sát một vòng, kinh ngạc nói:
- Đây là hoàng thạch Thọ Sơn?
Phạm Ninh cười gật gật đầu:
- Đúng vậy, ta gọi nó là Phượng Hoàng Noãn Ngọc!
- Phượng Hoàng Noãn Ngọc, tên này khá hay, dân bản xứ đăt tên là Phượng Hoàng Đản Thạch, nó rất thích hợp để điêu khắc, không biết tiểu quan nhân muốn điêu khắc gì?
Phạm Ninh lấy ra một bức họa, chậm rãi mở ra, trong tranh là một cái lư hương, bốn phía có chín con rồng, đây là Phạm Ninh tự mình thiết kế, mời danh họa trứ danh của Ngô huyện - Lục Văn Sinh vẽ.
- Lư hương này, có thể khắc được không?
Phan Ngọc Lang giật mình kinh hãi, sau một lúc lâu nói:
- Lư hương ta có thể khắc thành, nhưng cửu long là thứ vi phạm lệnh cấm, tiểu quan nhân mạo hiểm rất lớn đó!
- Không sao, ta vốn định hiến cho đương kim Thiên tử.
Phan Ngọc Lang nghe nói sẽ hiến cho Thiên tử, ông ta càng không dám khinh thường rồi, đi quanh nhìn khối đá Điền Hoàng này ước chừng một khắc đồng hồ (15 phút), suy xét từng chi tiết nhỏ nhất, cuối cùng ông mới khẽ gật đầu.
- Cho ta ba tháng, tranh thủ trước tân niên hoàn thành cho người, chỉ có điều công phí hơi đắt, cần ba trăm quan tiền!