Chương 243
Phạm Ninh mừng rỡ, vừa đúng hoàn thành trước khi vào kinh.
- Vậy chúng ta một lời đã định!
Phạm Ninh lúc xế chiều chạy về huyện học, tối nay, Huyện lệnh Cao Phi bày tiệc chiêu đãi sĩ tử thi đỗ cử nhân, đây là quy củ trăm năm lưu truyền, các huyện các xã cũng phải ca ngợi con cháu thi đỗ cử nhân, lộ rõ sự coi trọng của huyện quân đối với khuyến học.
Đối với rất nhiều thí sinh nhà nghèo, đây cũng là một khắc trọng yếu của bọn họ, ngoại trừ ở huyện có giải thưởng lớn, còn có phần thưởng của các xã, các loại phần thưởng tập hợp lại, chí ít cũng hơn mấy trăm mẫu đất.
Không chỉ có miễn lao dịch, thuế phú còn có thể giảm phân nửa, điều này chính là chuyển các cử nhân từ con em bần hàn sang một bước mới.
Mặt khác chính là đám hỏi, cử nhân mặc dù không được coi là công danh chân chính của quốc gia, chỉ là một loại tư cách tham gia thi Tỉnh.
Nhưng ở dân gian, cử nhân đã có địa vị xã hội rất cao, đối với tầng lớp thương nhân không có địa vị cao thì rất có sức hấp dẫn.
Các thương nhân muốn nhờ vào việc thông gia với cử nhân để nâng cao địa vị xã hội của mình, mà các Cử nhân cũng cần của cải của thương nhân để nâng cao địa vị kinh tế của mình, đôi bên rất cần bổ sung ăn nhịp với nhau.
Chỉ có điều cử nhân là tài nguyên khá khan hiếm, bọn họ có thể treo giá, thông qua đám hỏi, lợi ích có thể thay đổi lớn nhất.
Kì thi Giải năm nay tuy rằng trong thi đồng tử của Trường Châu huyện thất thủ, chỉ đoạt được một danh ngạch.
Nhưng trong cuộc thi Giải của người trưởng thành, Trường Châu vẫn như trước duy trì mạnh mẽ, cứng rắn, cướp đi một nửa danh ngạch, Ngô huyện năm nay cũng không tệ lắm, thi đậu tám cử nhân và hai Cống cử sĩ.
Mâm lễ chúc mừng sắp xếp ở Tụ Tiên Lâu, ngoại trừ vài quan huyện, học chính, giáo thụ ra, còn có hơn trăm người các giới thân sĩ của Ngô huyện.
Mười cử nhân ngồi ở bàn chính, Phạm Ninh ngồi bên cạnh Huyện lệnh Cao Phi, Tô Lượng thì ngồi ở bên cạnh Phạm Ninh, bên cạnh kia của Tô Lượng là Huyện thừa Dương Hàm.
Địa vị của hai vị cống cử sĩ rõ ràng cao hơn so với cử nhân, lại không phải là vì Phạm Ninh khảo được hạng nhất, mà vì người thi đỗ đầu kì thi Đồng tử đại diện cho các quan huyện phủ, vinh quang của bọn họ trực tiếp chính là vinh quang của quan phủ.
Cao Phi đang bưng chén rượu hướng về mọi người đọc lời chào mừng.
- Mười năm gian khổ học tập, dùi mài, gặt hái được như hôm nay, ta mong ước các cử nhân đang ngồi đây, vào năm tới thi Tỉnh có thể đạt thành tích tốt hơn, nào, chúng ta chúc phúc bọn họ, cạn chén này!
Mọi người đều nâng chén, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Kế tiếp là học chính phát biểu, lúc này, Tô Lượng thấp giọng nói với Phạm Ninh:
- Nghe nói Triệu học chính được thăng làm phủ học chính rồi.
- Thật vậy sao?
Phạm Ninh ngạc nhiên vui mừng hỏi.
- Ta cũng hôm nay mới biết, phủ học chính đã bỏ trống suốt một năm, tất cả mọi người đang tranh đoạt vị trí này, vốn học chính Quách Vân của Trường Châu có khả năng cao nhất, kết quả lần này Trường Châu huyện thi đồng tử thảm bại, Ngô huyện chúng ta đoạt lấy ưu thế rất lớn, Đổng tri phủ liền thiên về nâng cao Triệu học chính.
Nhìn Triệu học chính đầy nhiệt tình lên tiếng, Phạm Ninh không khỏi mỉm cười, khó trách Triệu học chính thoạt nhìn tựa như trẻ ra rất nhiều, thật không dễ dàng mà! Ngồi trên ghế học chính của huyện này đã hai mươi năm, cuối cùng cũng thăng quan rồi.
Sáng sớm ngày kế tiếp, bến đò cửa Huyện học khua chiêng gõ trống, cờ hoa rực rỡ tung bay. Mười cử nhân đội mũ vuông, thân mặc áo bào gấm, cầm hoa hồng được vây quanh bởi mấy trăm sĩ tử của Huyện học đi lên từng thuyền nhỏ.
Ở phương Bắc khi đậu bảng thường coi trọng cưỡi ngựa khoa trương. Còn Giang Nam không có nhiều ngựa như thế, cưỡi lừa khoe trên phố cũng khó coi, nhập gia tùy tục chuyển thành ngồi thuyền.
Mười chiếc thuyền nhỏ cũng được trang trí một chút. Khoác lụa hồng phủ xanh, hiện lên không khí vui mừng vô cùng long trọng.
Những cử nhân đang cầm hoa hồng thì đứng ở đầu thuyền, thuyền nhỏ đi từ từ. Phía trước, trên một con thuyền lớn, hàng chục nhạc sĩ khua chiêng đánh trống, kèn thổi vang trời, hấp dẫn khiến toàn bộ dân chúng trong thành đến hai bên bờ sông.
Hàng ngàn dân chúng chen lẫn hai bên bờ sông chào đón. Không ngừng hoan hô và chúc phúc, cũng không ít người ném tiền xuống thuyền. Muốn chia sẻ vận may cùng các cử nhân.
Thuyền của Phạm Ninh ở vị trí thứ 3, Nhưng ở trên thuyền của hắn cắm một lá cờ, trên đó còn có hàng chữ lớn: "Thủ khoa thi Đồng tử". Dưới gió sông thổi nhẹ, cờ bay phần phật vô cùng thu hút ánh mắt người khác.
Phạm Ninh quả thực cũng là người được dân chúng Ngô huyện chú ý nhất. Từ huyện sĩ đứng đầu đến cống cử sĩ đứng đầu, hắn trở thành tiêu điểm của dư luận. Hắn đã trở thành tấm gương của tất cả cha mẹ để giáo dục con cái. Tất cả cha mẹ đều hy vọng con cái của mình có thể giống như Phạm Ninh.
Phạm Ninh hướng sang hai bên bờ sông chắp tay gửi lời cảm ơn. Từng đồng tiền từ trên bờ ném đến leng keng rơi trên boong thuyền. Đi vẫn chưa tới hai dặm, tiền đã rải thành lớp mỏng trên boong thuyền. Người chèo thuyền mừng đến nỗi không ngậm nổi miệng. Tuy rằng số tiền này là ném cho cử nhân, nhưng cuối cùng tất cả vẫn là của y.
Đi thuyền du sông đến tận trưa mới kết thúc. Các cử nhân nghỉ ngơi ăn cơm trưa, lúc này mới khởi hành về nhà của mình. Để chào đón bọn họ sẽ là một lễ kỷ niệm lớn ở quê hương. Đó là một vinh quang lớn, đồng thời cũng khiến mỗi cử nhân khó mà tránh được nỗi khổ say rượu.
Vào ban đêm, Phạm Ninh uống đến say mèm, được hai thanh niên của thôn Tưởng Loan khiêng về.
Hai ngày sau, lễ kỷ niệm chúc mừng mới kết thúc, cuộc sống lại quay về bình thường.
Sáng sớm, Phạm Ninh khoanh tay đi qua đi lại trong tiểu viện. Thời gian này trong lòng hắn khá hỗn loạn, các sự việc chồng chất trong lòng, cực kỳ phức tạp. Hắn cần phải tĩnh tâm thật tốt để sắp xếp suy nghĩ một chút.
Hắn cần đi Ngô Giang bái kiếm Chu Nguyên Phủ một chuyến. Cho dù là lời cảm ơn hay là đầu tư cho tương lai, hắn đều phải đi bái kiến Chu gia, chứ không phải là đợi Chu Nguyên Phủ đến thăm hỏi hắn.
Phạm Ninh tính một lúc, ngày mốt hắn phải trở về Huyện học. Thế sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát đi Ngô Giang.
Hắn còn muốn đàm phán một chút với nhị thúc Phạm Thiết Qua chuyện đá Điền Hoàng, đưa đá Điền Hoàng trở thành sự nghiệp mở rộng của Kỳ Thạch Quán. Tình hình cụ thể còn phải do nhị thúc xử lý. Bản thân chỉ có thể giúp đỡ một chút.
Cuối cùng, Phạm Ninh có chút lo lắng cho Minh Nhân và Minh Lễ. Hai người này làm việc khá hấp tấp, mình không có năng lực quản thúc bọn họ. Vẫn phải để nhị thúc đến cầm lái thôi.
Chuyện này hôm nay sẽ nói chuyện với nhị thúc.
Sau đó là chuẩn bị thi cử ba tháng tiếp theo. Hai ngày trước, Tô Lượng mời mình tiến kinh chuẩn bị cho kỳ thi. Điều này khiến Phạm Ninh có chút động lòng.
Trên thực tế, Huyện học đã không còn tác dụng đối với việc nâng cao tài học của hắn nữa rồi. Hắn thật sự cần suy nghĩ việc thay đổi hoàn cảnh một chút.