Chương 244
Nếu như thật sự phải vào kinh, như vậy trước khi vào kinh, bản thân phải sắp xếp các việc thỏa đáng mới được.
Khi Phạm Ninh cúi đầu trầm tư, tiểu nha hoàn A Đào bưng một bát trà cười hi hi đi đến.
- Tiểu quan nhân, bên ngoài lại có bốn!
Phạm Ninh ngẩn ra, nhận lấy bát trà hỏi:
- Bốn cái gì?
- Bốn bà mối ạ! Bắt đầu từ ngày trước, các bà mối đến cửa mỗi ngày có cả đống. Đại nương đều bị phiền chết rồi, không muốn gặp bọn họ. Bọn họ lại ở cửa không chịu đi. Trời vừa sáng liền có 4 bà mối đang ngồi chờ trước cửa đợi, nghe nói còn có người từ huyện Trường Châu chạy tới.
Phạm Ninh cũng nhức đầu. Lúc này mới lấy được cống cử sĩ, nếu như thi đậu tiến sĩ thì sẽ như thế nào?
Nếu như nói trước đó hắn còn chút lưu luyến quê hương… Vậy thì những lời A Đào nói đã thúc đẩy hắn hạ quyết tâm vào kinh, đây chính là nhân tố quyết định cuối cùng.
- Vào kinh!
Vào thời khắc này, Phạm Ninh hạ quyết tâm rồi.
***
Đầu Phạm Thiết Qua đội chiếc mũ bát giác, thân mặc chiếc áo dài màu tối. Thoạt nhìn y tương đối phúc hậu, nụ cười hiền hòa chân thành. Hoàn toàn có khí phách, dáng điệu của một đại chưởng quỹ.
Hai năm qua, Phạm Thiết Qua ở trấn Mộc Đổ cũng có chút danh tiếng. Mọi người đều gọi y là đại chưởng quỹ Phạm. Cũng coi là một thân hào nông thôn của trấn. Trên trấn rất nhiều dân có tranh chấp đều sẽ mời y giúp đỡ hòa giải.
Y làm người phúc hậu, cư xử hiền hòa, giành được sự tôn kính của rất nhiều tiểu thương ngõ Kỳ Thạch. Hai năm nay y thu hoạch không ít đá nổi tiếng, lại điều hành Kỳ Thạch Quán kinh doanh trật tự gọn gàng.
Phạm Thiết Qua nghe Phạm Ninh nói xong, giọng điệu thong thả nói:
- Mấy ngày trước ta cũng nghe Minh Nhân và Minh Lễ nói chuyện này. Hai người bọn nó thật sự không hợp đi học. Để chúng đi ra ngoài đối với bọn nó là điều tốt. Nhưng ta có một chút không hiểu, cháu nói chuẩn bị bán đá Điền Hoàng như thế nào, bày trên quầy hàng bán, hay là có ý định sau khi gia công rồi bán ra?
Phạm Ninh lắc đầu:
– Trước tiên chưa bán vội, tích trữ hàng trước, tích lũy hàng loạt đá thô. Nhưng mà nhị thúc cần chuẩn bị làm hai việc. Một là nhị thúc cần nhanh chóng tuyển hai thợ chạm ngọc nổi tiếng. Chuẩn bị xem xét việc mở rộng điêu khắc đá Thái Hồ. Thứ hai, đợi sau khi mở Kỳ Thạch Quán ở kinh thành, đá Điền Hoàng có thể trưng bày ở kinh rồi.
Mở cửa tiệm ở kinh thành là phương châm của năm tới. Hai năm này Kỳ Thạch Quán đã tích lũy hàng vạn quan lợi nhuận. Đã đủ điều kiện mở cửa tiệm ở kinh thành.
Một khi xây dựng Kỳ Thạch Quán kinh thành, Phạm Thiết Qua sẽ vào kinh làm đại chưởng quỹ. Phủ Bình Giang bên này phải chiêu mộ một chưởng quỹ khác.
Phạm Thiết Qua gật đầu:
- Cửa hàng ở kinh thành ta đã phái người đi tìm rồi. Mùa xuân năm sau ta định đi kinh thành một chuyến. Nếu như tất cả thuận lợi, trước mùa hè năm sau sẽ mở cửa tiệm.
- Tất cả nhờ vào nhị thúc rồi, bao gồm việc đá Điền Hoàng cũng phiền nhị thúc lao tâm nhiều.
Phạm Thiết Qua cười nói:
- Nếu như đầu tư vào đá mạch khoáng Điền Hoàng thành khu mỏ dưới tay Kỳ Thạch Quán, ta định chiêu mộ vài người chuyên môn, phụ trách toàn bộ kinh doanh, bao gồm khai thác quặng, vận chuyển, dự trữ, điêu khắc vv… công việc đều cần người có người chuyên môn phụ trách. Hai đứa trẻ tuổi tác tương đối còn nhỏ, đảm nhận không nổi trọng trách lớn như vậy. Để cho chúng chạy việc nhiều hơn, rèn luyện vài năm rồi nói sau.
- Cái này do nhị thúc quyết định, có việc nào khó có thể nhờ Chu gia giúp đỡ. Bọn họ ở Phúc Châu có mỏ bạc và phường trà. Kinh doanh rất nhiều năm rồi, đối với tình hình bên đó tương đối quen thuộc.
- Ta biết rồi, cháu an tâm vào Kinh đi thi đi! Chúc cháu thi đỗ tiến sĩ.
Phạm Ninh lại nhìn nhị thúc dặn dò về chuyện bên phía Phan Ngọc Lang, sau đó mới cáo từ rời khỏi Kỳ Thạch Quán.
Phạm Ninh định trước khi chuẩn bị vào Kinh thi, đã nhận được ủng hộ lớn từ phụ mẫu. Trương Tam Nương tuy rằng có chút không nỡ, nhưng vì tiền đồ của con trai, nàng vẫn chủ động tỏ thái độ ủng hộ con trai mình vào kinh.
Phạm Thiết Chu còn quyết định để đồ nhi A Khánh làm thư đồng của Phạm Ninh, cùng hắn vào kinh đi thi.
Vào buổi tối, Trương Tam Nương thu dọn hành lý cho con trai. Ngày mai, Phạm Ninh phải đi Ngô Giang, sau khi trở về từ Ngô Giang liền xuất phát từ Ngô huyện lên thẳng kinh, không quay về thôn Tưởng Loan nữa.
- Ninh nhi, chắc là con ngồi thuyền vào kinh nhỉ!
- Mẹ, đương nhiên là ngồi thuyền vào kinh, đã sắp xếp xong rồi, nhà Lý Đại Thọ lái thuyền. Cha của cậu ấy sẽ chuẩn bị một chiếc thuyền chở khách năm trăm thạch, sẽ khá là thoải mái.
- Thế là tốt, tối qua Nhĩ Thủy a công của con còn hỏi có cần ngồi thuyền của ông ấy vào kinh không. Thuyền của ông ấy quá nhỏ không ngồi được mấy người các con, còn có thư đồng nữa!
Mẫu thân nói đến thư đồng, Phạm Ninh lại ngồi bên cạnh phụ thân nói:
- Phụ thân, A Khánh không cần đi đâu, cậu ấy nhỏ thế kia, sau khi vào kinh thành làm sao mà mang được hòm sách và hành lý.
Phan Thiết Chu cười nói:
- Lời này nói với A Khánh, khẳng định nó sẽ khóc mất. Nó một lòng muốn vào kinh chơi, chờ mong bao ngày rồi.
- Con là chuẩn bị vào Kinh đi thi. Làm gì có thời gian đưa cậu ta đi du ngoạn? Dẫn cậu ta vào kinh, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến việc chuẩn bị thi của con!
Phạm Ninh không muốn dẫn A Khánh vào kinh, cảm thấy nó phiền toái.
Phạm Thiết Chu gật đầu:
- Thế thì thôi, đợi mùa xuân năm sau nhị thúc của con vào kinh, dẫn nó đi cũng được vậy. Ngoài ra, cha còn chuẩn bị cho con chút thuốc đi đường xa, trên đường cũng thuận tiện.
- Cảm ơn phụ thân!
- Đứa nhỏ ngốc này, thế này có gì mà cảm ơn. Đúng rồi, ngày mai trước khi con đi, tốt nhất nên chào hỏi ông bà, đặc biệt là bà nội con. Bà nghe con thi đỗ trạng nguyên, còn chạy tới chùa Linh Nham cầu nguyện cho con.
Trên trán Phạm Ninh xuất hiện 3 đường màu đen liền vội nói:
- Phụ thân, cha phải nói rõ với bà, không phải là trạng nguyên, là thủ khoa cống cử sĩ, không sẽ bị người khác chê cười đó.
- Đối với họ mà nói đều giống nhau, lần trước con thi đậu hạng nhất Huyện sĩ, Bà cũng cho rằng con đậu trạng nguyên rồi. Con đừng để ý chuyện nhỏ này.
Phạm Ninh không biết làm sao, chỉ gật đầu cười đau khổ.
Hồ Bạc Tinh La Mật Bố lớn nhỏ của Ngô Giang huyện, một dòng sông nhỏ giống như dây thừng quấn lên hồ. Từng trấn nhỏ, thôn xóm phân bố ở giữa hồ nước và con sông.
Bởi vì nước nóng dồi dào, đất đai màu mỡ, cùng với sự phát triển của kỹ thuật nông nghiệp, bắt đầu từ triều Tống, sản lượng lương thực vùng Giang Nam tiếp tục tăng cao. Một mẫu ruộng sản lượng có thể lên đến hơn bốn, năm trăm thạch. "Lương thực chín, thiên hạ đủ" bắt đầu từ triều Tống.
Giao thông thuận tiện, kinh tế phát đạt, khiến cho vùng Ngô Giang từ xưa đến nay nhân tài ẩn dật, vô số người giàu có giấu kín đang ẩn hình trong trấn nhỏ tại Hồ Bạc.
Nhà phú hào bậc nhất của phủ Bình Giang – Chu gia, sống tại huyện Ngô Giang, trên trấn Thịnh Trạch, trấn nhỏ nhất ở phía Nam.