Chương 253
Phạm Ninh ngồi bàn thứ nhất bên tay phải, ở giữa là Tô Lượng, sau đó là Lý Đại Thọ, hồn vía đang trên mây, vẫn đang suy nghĩ về việc luyện chữ, chỉ có điều chủ nhà mời khách, gã không thể nào không nể mặt.
Mà người thứ nhất bên trái là Trình Trạch, ghế ở giữa trống không, cuối cùng là một tên nhóc béo ú khoảng tám chín tuổi, đó chính là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Trình Trạch, tên là Trình Hải.
Trình viên ngoại nhìn thoáng qua bàn trống ở giữa, có chút bất mãn nói:
- Đại lang, con đi giục muội muội con đi, có khách ở đây, bảo con bé lập tức tới đây.
Ông ta vừa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng bước chân vọng tới, một tiểu nương tử châu tròn ngọc sáng bước ra từ phía sau tấm bình phong.
Nàng làm vạn phúc lễ với bố mẹ, cúi đầu trực tiếp ngồi vào vị trí của mình.
Phạm Ninh và Tô Lượng nhanh chóng nhìn nhau, quả nhiên là cô gái mà họ nhìn thấy vào buổi chiều, hóa ra nàng là muội muội của Trình Trạch.
Phạm Ninh nháy mắt mấy cái với Tô Lượng, cười mờ ám một cái, Tô Lượng lập tức đỏ mặt, tức giận trừng mắt với Phạm Ninh.
Trình viên ngoại trông thấy, ông ta cười ha hả nói:
- Ta giới thiệu với ba vị một chút, đây chính là tiểu nữ Viên Viên, năm nay vừa tròn mười ba tuổi.
Mặt Viên Viên ửng đỏ hơn, có ai giới thiệu tuổi đâu, cha giới thiệu như vậy, sẽ khiến cho người ta hiểu lầm.
Trình viên ngoại nói với con gái:
- Viên Viên, ba vị này là bạn tốt của huynh trưởng con, những thiếu niên tài năng tuấn kiệt của Bình Giang phủ, vị này là Phạm thiếu lang, là người đạt giải nhất cuộc thi Giải đồng tử của Bình Giang phủ, ở giữa là Tô thiếu lang, là người đạt giải năm của cuộc thi Giải đồng tử, còn vị kia là Lý thiếu lang, lớn hơn bọn họ vài tuổi, cậu ta đã đỗ cử nhân rồi.
Trình Viên Viên vội đứng dậy làm vạn phúc lễ với ba người đó, cũng không dám ngẩng đầu.
Lúc này, vài người hầu gái mang rượu và thức ăn tiến nhanh vào, rót rượu tại các bàn, rất nhiều món ăn, rượu cũng là rượu nhẹ thượng hạng, Trình gia thật sự rất có thành ý mời khách.
Trình viên ngoại nâng chén lên cười nói:
- Mọi người không cần đứng lên, chén rượu này là để ba vị tiểu lang tẩy trần, hy vọng ba vị có thể ở lại lâu một chút, cứ coi như nhà của mình, nếu có cái gì tiếp đãi chưa chu đáo, vẫn kính mong ba vị thông cảm cho.
Mọi người liền nói vài câu khách sáo, tất cả đều uống chén rượu đầu tiên.
Mọi người đều bắt đầu cười nói rôm rả dùng bữa, uống rượu, tiệc nhà cũng rất gần gũi, không có quá nhiều lễ tiết, có thể cùng nhau nói chuyện, tán gẫu.
Dương thị cũng lặng lẽ đánh giá ba người, trước tiên đã loại bỏ Lý Đại Thọ, bề ngoài rất đen, nhìn rất hung ác, vẻ mặt dữ tợn làm cho người ta sợ hãi, hơn nữa lại có chút mất hồn, khiến Dương thị không thích.
Thật là phân vân giữa Phạm Ninh và Tô Lượng, nghe con trai nói hai người đều mới mười hai tuổi, nhưng Tô Lượng có lẽ lớn hơn Phạm Ninh nửa tuổi, tuy nhiên dáng người của Phạm Ninh lại cao hơn một chút, làn da hai người đều rất trắng, vừa nhìn liền giống người đọc sách, đặc biệt có khí chất nho nhã.
Tuy nhiên nhìn Phạm Ninh lại già hơn một chút, ánh mắt sâu sắc, nhưng khóe miệng lại có chút ý cười bất cần, làm cho người ta nhìn không thấu nội tâm.
Mà vẻ mặt Tô Lượng nhìn cũng rất tươi tắn sáng sủa, lòng dạ không sâu, hầu như tất cả mẹ vợ đều thích con rể tươi tắn sáng sủa như thế này.
Tuy nhiên mẹ vợ lại càng quan tâm gia thế của bọn họ hơn.
Dương thị cười ôn hòa hỏi:
- Nghe nói Phạm lang là cháu của Phạm tướng công phải không?
Phạm Ninh khẽ khom người đáp:
- Gia tộc Phạm thị rất lớn, vãn bối chỉ là tên vãn bối có họ hàng xa với Phạm tướng công, thật sự có quan hệ không thân thiết lắm.
- Ồ…
Dương thị gật đầu, lại hỏi:
- Vậy cha cậu làm nghề gì?
Khóe miệng Phạm Ninh lóe lên ý cười, nhưng người khác rất khó phát hiện, hắn vẫn lễ phép như cũ trả lời:
- Cha vãn bối là người đánh cá ở Thái Hồ, bắt cá mà sống, cho nên gia cảnh vãn bối rất khó khăn, nhà cửa chỉ là gian nhà tranh ba gian.
Tô Lượng ngồi bên cạnh quả thực là "thím có thể nhịn nhưng chú thì không thể", gã vừa muốn mở miệng sửa lời nói hươu nói vượn của Phạm Ninh, Phạm Ninh lại lén đá cho gã một cái, đá cho mấy lời Tô Lượng vừa định nói ra lại phải nuốt trở vào.
Dương thị cười cười:
- Đệ tử bần hàn mà có thể thi đạt giải nhất, thật không dễ dàng!
Tuy rằng Dương thị không thất lễ, nhưng hứng thú với Phạm Ninh trong lòng nàng đã biến mất rồi, hôn nhân chú trọng việc môn đăng hộ đối, nếu bây giờ Phạm Ninh là tiến sĩ, liền có thể bỏ qua về thân thế, nhưng hắn vẫn đang là cử nhân, điều này thì không thể.
Hứng thú của Dương thị lập tức chuyển qua Tô Lượng.
- Nghe nói Tô thiếu lang là con cháu nhà nho?
Không đợi Tô Lượng mở miệng, Phạm Ninh liền cười tủm tỉm thay gã trả lời:
- Ông nội của tiểu Tô là một trong những người sáng lập ra Dư Khánh học đường tại trấn Tô Đài, cha là thầy giáo chủ chốt của Dư Khánh học đường, trong nhà có mấy ngàn mẫu ruộng xanh tốt, là gia đình Nho học giàu có nổi tiếng nhất trấn Tô Đài.
Mặt Tô Lượng đỏ bừng lên, khẽ oán hận nói với Phạm Ninh:
- Tự bản thân ta có thể nói, không cần huynh lắm chuyện!
- Có một số việc huynh ngại mở miệng đấy, vẫn là nên để ta nói thay huynh.
Phạm Ninh lại quay về phía Dương thị và Trình viên ngoại cười nói:
- Tiểu Tô năm nay mới mười hai tuổi, chưa đính hôn!
Lúc này bên trong sảnh vang lên những tiếng cười lớn, ngay cả Trình Viên Viên cũng không kìm nổi, lén nhìn trộm Tô Lượng một cái, trong mắt đầy ý cười.
Trở lại viện tử, Tô Lượng liền nhảy dựng lên trút hết bực tức trong lòng mình.
- Đại Thọ, đệ đã nghe đến việc kết bạn nhầm với kẻ xấu chưa? Hôm nay đệ được thấy rồi đó, vị Phạm đại gia bên cạnh ta đây đích thị là bạn xấu, kết bạn với người này, coi như ta hẩm hiu tám đời.
Tuy rằng Lý Đại Thọ rất thông cảm cho Tô Lượng, nhưng Phạm Ninh là sư huynh của gã, gã chỉ biết cười ngây ngô, không biết làm gì hơn.
Phạm Ninh níu chặt tay Tô Lượng cười nói:
- Lúc chiều chúng ta đi dạo, không phải ánh mắt huynh cứ dán vào tiểu cô nương đó sao? Không phải là ta tạo cơ hội này cho huynh sao? Huynh lại còn nói ta là bạn xấu, làm ta đau lòng quá.
Tô Lượng oán hận nói:
- Bộ dạng ngươi có chút đau lòng nào sao?
Phạm Ninh không hề bực mình chút nào, vẫn cười tủm tỉm nói:
- Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, đây vốn là lẽ trời, có rất nhiều cuộc hôn nhân tốt đẹp khởi đầu từ việc gặp gỡ thoáng qua tại một nơi nào đó mà thẹn thùng, ta không muốn tương lai huynh sẽ phải tiếc nuối, cho nên ta sẽ thay huynh nắm lấy cơ hội này.
- Chẳng lẽ không hợp, ta còn có thể thay đổi?
Tô Lượng trả lời một cách mỉa mai.
- Huynh chí ít cũng có khả năng lớn, cân nhắc kỹ đi, cho dù sau này bỏ qua cũng không hối hận.
- Nhưng huynh cũng không thể không phân ra trường hợp, nói lung tung một hồi.
Giọng Tô Lượng hơi mềm mỏng lại.
Đúng lúc này, một hầu gái thi lễ vạn phúc ở của sân: