Chương 254
- Lão gia nhà ta có lời mời Tô quan nhân!
Tô Lượng lập tức hoảng hốt, oán giận Phạm Ninh:
- Đều tại ngươi, bọn họ tưởng thật, ngươi nói bây giờ phải làm sao?
Phạm Ninh kéo gã qua một bên, cười cười, thấp giọng nói:
- Mai mối đưa lời, cha mẹ quyết định, cũng đâu phải huynh muốn cưới là có thể cưới, hơn nữa, huynh mới mười hai tuổi, huynh không thể chưa đủ lông đủ cánh đã nghĩ việc động phòng đi!
- Cút sang một bên!
Tô Lượng hung hăng trừng mắt nhìn Phạm Ninh, oán giận thì cứ oán giận, gã đã an tâm hơn rất nhiều, liền sửa sang áo mũ một chút, đi theo người hầu gái.
Lúc này, Lý Đại Thọ chậm rãi đi tới, cười nói:
- Lần này tiểu Tô bị sư huynh chơi một vố thê thảm rồi.
Phạm Ninh liếc mắt nhìn gã, như cười như không nói:
- Làm sao đệ biết gã không muốn chứ?
Lý Đại Thọ ngẩn ra:
- Chẳng lẽ gã thật sự là mong muốn?
- Cũng không nhất định là mong muốn!
Phạm Ninh thản nhiên cười nói:
- Nhưng ta biết rằng gã chắc chắn đã động lòng rồi, lúc gã nhìn thấy tiểu cô nương nhà họ Trình vào chiều hôm qua, không ngờ nhìn đến ngây dại, ta và gã ở cùng phòng hai năm, mới lần đầu tiên thấy bộ dạng gã thất thố như vậy.
- Có lẽ đến chính gã cũng không nhận ra, gã đã chỉnh áo mũ lại một chút rồi mới đi, đệ không cảm thấy rất thú vị sao?
Lý Đại Thọ ngẫm nghĩ một chút, không nhịn nổi cười phá lên, thật đúng là cái bộ dạng này.
Phạm Ninh vừa cười vừa nói:
- Đệ cho rằng nếu như bản thân Tô Lượng không động lòng, ta và đệ không có trách nhiệm lấy Tô Lượng ra làm trò cười, có khi trò cười đó chuyển qua đệ rồi.
Lý Đại Thọ hoảng sợ, lắp bắp nói:
- Sư huynh, ta cần phải luyện chữ rồi, ta đi trước đây.
Gã xoay người vội vội vàng vàng chạy về túc xá, Phạm Ninh lắc đầu mỉm cười, người này có nhiều mối kết thân lắm, việc sợ hãi đã thành phản xạ có điều kiện rồi.
Hắn ngẩng đầu nhìn màn đêm, trên bầu trời còn có vài tia màu lam, hoàng hôn vẫn còn chưa hoàn toàn buông xuống thì phải, bóng cây và nhà cửa thấp thoáng, như ẩn như hiện trong chiều tà.
Trong không khí đã có một chút cảm giác lạnh lẽo, một người hầu gái đã thay hắn đốt đèn sáng lên trong thư phòng, kéo rèm cửa xuống, trong phòng cũng thắp nhang đuổi muỗi.
Phạm Ninh đi vào phòng, nhấp một ngụm trà nóng, tiện tay lấy ra cuốn sách hắn thích nhất, đó là bản chép tay, chưa hề ban hành.
Đây là cuốn sách mà Phạm Ninh mang theo bên người, đi đến bất cứ nơi nào đều mang theo, đó là phần thưởng mà Triệu Tu Văn trao cho hắn lúc đi trong rừng.
Vô tình Phạm Ninh đã say mê nó rồi.
Bỗng nhiên, cánh cửa đẩy ra cái bịch một cái, chỉ thấy Tô Lượng tức giận hổn hển đi tới.
- Phạm Ninh, ta muốn đi ngay, không thể ở đây thêm một giây nào nữa.
Phạm Ninh ngẩn ra:
- Tiểu Tô, huynh đừng nóng vội, ngồi xuống từ từ nói, đã xảy ra chuyện gì?
Tô Lượng đặt mông ngồi xuống, nói với giọng căm hận:
- Viên ngoại thật ra rất khách khí, nhưng phu nhân Viên ngoại thì lại quá đáng, bắt ta viết giấy cam đoan, lại yêu cầu ta viết thư cho cha mẹ, nói ta đồng ý với hôn sự này, ta làm sao mà đồng ý chứ?
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Huynh đã không đồng ý, sao lại còn nói đến việc viết thư gửi cho cha mẹ chứ?
Mặt Tô Lượng đỏ lên:
- Ta chỉ là khen ngợi tiểu cô nương nhà họ Trình một hồi, mẫu thân nàng hỏi ta cảm thấy con gái của bà ta thế nào, ta đương nhiên phải nói lời hay, làm khách tại nhà người ta, cũng không thể nói người ta không tốt được!
- Lời nói thì như vậy, nhưng có thể ý của mẹ nàng rõ ràng đang hỏi huynh có bằng lòng với hôn sự này không, chỉ là hỏi một cách kín đáo một chút thôi.
Tô Lượng tròn mắt nhìn:
- Thực sự như vậy sao?
- Đương nhiên!
Phạm Ninh lắc đầu cười:
- Bà ta cũng không thể hỏi huynh: Tiểu Tô, cậu có bằng lòng cưới con gái ta không? Nói thẳng ra như vậy, huynh chịu được không? Cho nên người ta hỏi đầy hàm súc là "Tiểu Tô, cậu cảm thấy con gái ta như thế nào?" Huynh nói một loạt lời hay, đương nhiên người ta nghĩ huynh phần nào cũng có mong muốn này.
Tô Lượng hơi nóng vội:
- Phạm Ninh, ta mới mười hai tuổi, huynh cảm thấy bây giờ ta nói chuyện hôn nhân, như vậy có thích hợp không?
- Không phải ta đã nói rồi sao, huynh đến một cọng lông cũng chưa có…
- Câm miệng!
Tô Lượng tức giận nói:
- Bây giờ là lúc nào rồi còn nói đùa ta?
- Được rồi!
Phạm Ninh thấy gã có vẻ thẹn quá hóa giận, liền không nói đùa nữa, cúi đầu ngẫm nghĩ một chút.
- Ta đoán rằng ý của đối phương là muốn đính hôn trước, nhưng bọn họ không có chứng cứ, lại tùy tiện tới tìm cha mẹ huynh thì rất xấu hổ, cho nên trước tiên để huynh viết một phong thư.
- Nếu như ta viết thư về nhà, cha ta chắc chắn sẽ xé nát nó, rõ ràng là vào kinh chuẩn bị thi, lại làm ra chuyện như thế này, ta không thể viết bức thư này, Phạm Ninh, huynh nói ta nên làm gì bây giờ?
Tô Lượng dù sao cũng còn trẻ, trong lúc nói chuyện có khi đã hồ đồ hứa hẹn cái gì đó.
Phạm Ninh cũng lười truy cứu, hắn trầm tư một lát rồi nói:
- Như vầy đi! Huynh vẫn nên viết một bức thư gửi về nhà, kể rõ tình huống bây giờ, sau đó viết rõ thái độ của huynh, huynh coi việc học là trọng tâm, tạm thời không nghĩ đến chuyện hôn nhân đại sự, gửi thư về nhà cũng coi như để cho nhà họ Trình và cha mẹ huynh hiểu rõ, sau đó ngày mai chúng ta lên đường, không đi qua Dương Châu nữa, trực tiếp tiến vào kinh thành.
Tô Lượng do dự một chút rồi nói:
- Không phải huynh vẫn muốn đi du ngoạn hồ Sấu Tây sao?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Sau này đi chơi vẫn còn kịp, ta lo đêm dài lắm mộng, Trình gia lại làm ra chuyện mù quáng nào đó, tốt hơn là mau chóng mà đi cho sớm.
Trên thực tế, trong lòng Phạm Ninh cũng hơi hối hận, hắn phát hiện Tô Lượng vẫn có chút non nớt, nói không chừng Trình gia cho gã cái gì đó hấp dẫn hay hứa hẹn, gã sẽ thực sự làm ra chuyện gì dại dột.
Nếu chẳng may chuyện này ảnh hưởng tới việc thi cử của gã, mình sẽ trở thành bạn xấu, nhất định phải dừng chuyện này trước khi rớt xuống vực, ngay lập tức kéo Tô Lượng rời đi, không thể để mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Tô Lượng gật đầu:
- Đêm nay ta sẽ viết thư luôn, ngày mai đi qua thị trấn sẽ đem gửi về nhà, lại viết phong thư nói rõ với Trình viên ngoại, hiện ta không có thời gian và sức lực để suy tính về vấn đề hôn nhân.
Hai người thương lượng một lát, liền thông báo cho Lý Đại Thọ, sáng mai lên đường.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trình Trạch nghe nói ba người họ phải đi, vội vàng chạy ra:
- Phạm Ninh, Tiểu Tô, các đệ không phải là muốn đi Dương Châu sao? Ta còn định đi du ngoạn cùng các đệ, tại sao lại thay đổi kế hoạch vậy?
Phạm Ninh cười nói:
- Đại Thọ một lòng muốn luyện chữ, không muốn đi chơi, tiểu Tô cũng phát hiện mình cũng chuẩn bị chưa đầy đủ, không có hứng thú đi du ngoạn, đợi thi xong khoa cử rồi đến Dương Châu đi! Lần này không đi được.
Trình Trạch bước lên nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu Tô không phải vội vã muốn rời đi là do chuyện về muội muội ta chứ?