Chương 262
- Huynh mua gì thế?
- Một khối đá đẹp.
Tô Lượng lấy từ trong túi ra một khối đá to bằng nắm tay, Phạm Ninh ngây ngẩn cả người. Trong tay Tô Lượng chính là khối đá Điền Hoàng, to bằng trứng ngỗng, hình bầu dục.
- Huynh mua được ở đâu thế?
Phạm Ninh vội vàng hỏi.
Tô Lượng quay đầu lại chỉ:
- Ở sạp đằng kia, đá gì cũng có, khối đá kia khá rẻ, chỉ có hai lượng bạc.
Phạm Ninh đi lên phía trước, quả nhiên có sạp bán đầy đủ các loại đá, hai bên có khá nhiều người vây quanh.
- Khối đá vừa rồi bán cho cậu ấy có còn không?
Phạm Ninh chỉ chỉ phía Tô Lượng.
Chưởng quỹ nhìn thoáng qua đá Điền Hoàng trong tay Tô Lượng, khẽ cười nói:
- Loại đá này gọi là Phượng Hoàng Đản, ta có năm cái nhưng hôm nay bán hết rồi. Loại đá này tuy không đắt nhưng cũng khá quý, tháng sau đi, nếu ngài muốn có thể đến mua.
Phạm Ninh cũng chỉ muốn biết y có khả năng cung cấp nguồn hàng ổn định hay không? Hắn cũng không hy vọng mạch khoáng Điền Hoàng bị người khác mua trước một bước.
Đối phương hiển nhiên chỉ tình cờ có được, điều này khiến trong lòng Phạm Ninh buông lỏng.
Hắn lại nhìn gian hàng một chút, trên cơ bản lấy ngọc thạch là chính. Ngọc Hòa Điền, ngọc Trung Nguyên, còn có pha lê, hổ phách cùng đá Thọ Sơn, đá Kê Huyết, đá Thái Hồ....
Phạm Ninh nhặt mấy khối đá Thái Hồ xem qua, hầu hết đá này đều nhân tạo, còn có hai khối dù là tự nhiên nhưng cũng chỉ là trung phẩm, cấp bậc tương đối thấp.
Hắn nhíu mày, mua ba khối ngọc Hòa Điền, hai khối đá Kê Huyết, cò kè mặc cả một phen, mười lăm lượng bạc thành giao, trong túi hắn còn lại mấy chục văn tiền.
- Phạm Ninh, chúng ta tìm nơi ăn cơm trưa đi.
Phạm Ninh nhìn sắc trời một chút, quả thật đã gần đến trưa, liền cười nói:
- Trong túi ta không có tiền, huynh mời ta được không?
Tô Lượng hoảng sợ nói:
- Không thể nào, hơn một trăm lượng bạc huynh tiêu hết rồi sao?
Phạm Ninh ghé sát tai y nói vài câu, hai mắt Tô Lượng sáng lên hâm mộ:
- Thật sự là quan diêu sao, mau cho ta xem.
- Nơi này không xem được, trở về rồi xem.
- Vậy hãy về trước, sau đó ta mời huynh ăn cơm.
Hai người vội quay về chùa Đại Tướng Quốc, mướn chiếc xe bò nhanh chóng quay về nhà trọ.
Giữa trưa, Từ Khánh cũng trở về Chu phủ, báo cáo với Chu Bội phát hiện mới của y.
- Khởi bẩm chủ nhân, thuộc hạ đã xác nhận được đúng thật có người theo dõi Phạm Ninh. Hôm nay thuộc hạ đã thẩm vấn tên này, gã chỉ là một tên vô lại ở kinh thành, có người bỏ ra năm trăm văn tiền bảo gã theo dõi Phạm Ninh một ngày. Tình hình Phạm Ninh ở nhà trọ thì mặc kệ, chủ yếu tìm hiểu Phạm Ninh tiếp xúc với ai.
Chu Bội kỳ quái hỏi:
- Có nói ai bỏ tiền thuê bọn họ không?
- Là một người trung niên, bộ dáng giống quản gia, bọn họ cũng không biết chính xác là ai.
- Vậy Phạm Ninh có phải sẽ không an toàn hay không?
Từ Khánh lắc đầu:
- Cũng không hẳn, nhiệm vụ của bọn họ chỉ theo dõi Phạm Ninh tiếp xúc với ai, thậm chí bọn họ không thể để Phạm Ninh phát hiện bản thân hắn bị theo dõi.
Dù Chu Bội còn trẻ, nàng cũng không thể tưởng tượng được chuyện này có quan hệ đến Phạm Trọng Yêm. Bất quá Phạm Ninh chỉ là một khâu nhằm để ngăn chặn Phạm Trọng Yêm hồi triều.
Tuy nhiên Chu Bội lại vô cùng thông minh, có thể nàng không biết nhưng Phạm Ninh hẳn biết rõ nguyên nhân trong đó.
Ngẫm một chút, Chu Bội nói với Từ Khánh:
- Đêm nay tìm cơ hội nói với Phạm Ninh, nói hắn bị theo dõi.
Sáng hôm sau, trời còn chưa tỏ, Phạm Ninh bị âm thanh loảng xoảng làm cho bừng tỉnh. Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, không ngờ phát hiện trên ghế có một bóng người ngồi.
Phạm Ninh ngồi bật dậy hỏi:
- Ngươi là ai?
Người ngồi trên ghế cười khẽ:
- Tính cảnh giác của tiểu quan nhân quá kém, ta ngồi từ nửa đêm rồi.
Âm thanh nói ra Phạm Ninh liền biết, người này là kẻ xuất quỷ nhập thần Từ Khánh.
Trong lòng Phạm Ninh buông lỏng, hắn đứng lên, lấy thêm áo khoác mặc vào. Thấy Từ Khánh lấy bộ chén trà bằng sứ ra chơi, hắn liền trừng mắt tức giận nói:
- Ta không làm việc gì trái lương tâm, sao phải cảnh giác cao?
Từ Khánh khẽ cười, để chén trà lại trong khay cười nói:
- Nếu ta đề nghị tiểu quan nhân đề cao cảnh giác, luôn có nguyên nhân đấy.
- Lời này của ngươi là có ý gì?
Phạm Ninh nghe trong lời Từ Khánh có ý tứ khác.
- Ngài đến bên cửa sổ nhìn sẽ biết, cẩn thận một chút, đứng sau bức màn.
Trong lòng Phạm Ninh nghi hoặc, nhanh chóng bước đến đứng sau bức màn, vén lên một khe hở, nhìn ra đường.
Lúc này trời còn chưa sáng, trên đường một mảnh tối đen như mực. Tuy nhiên nhà trọ và quán ven đường thắp đèn lồng tản ra ánh sáng mờ mịt, có thể mơ hồ nhìn thấy được xung quanh.
- Ngài không nên nhìn quá xa, ở bên dưới ấy.
Từ Khánh bên cạnh nhắc nhở:
- Có một người ngồi bên cạnh quán nhỏ, có thấy không?
Phạm Ninh nhìn thấy rồi, dưới ánh đèn lờ mờ, bên cạnh quán ăn vặt có một bóng đen. Trời còn chưa sáng, lại có bóng đen ngồi xổm nơi đó, quả thật có chút kỳ quái.
- Hắn ta ngồi xổm nơi đó làm gì?
Phạm Ninh không hiểu hỏi.
- Theo dõi ngài.
- Theo dõi ta?
Phạm Ninh ngạc nhiên:
- Theo dõi ta làm gì?
- Đó chỉ là một tên vô lại, có người bỏ ra năm trăm văn tiền thuê hai tên vô lại theo dõi nhất cử nhất động của ngài, chủ yếu xem ngài tiếp xúc với ai.
- Ngày hôm qua, bên ngoài hiệu sách ta đánh ngất xỉu một tên theo dõi ngài, tra khảo y mới biết được có một người trung niên mướn bọn họ theo dõi ngài. Người thuê là ai bọn họ không biết, vì sao theo dõi ngài bọn họ cũng không biết.
Phạm Ninh nhớ đến lời nói của Âu Dương Tu..., hắn liền mơ hồ đoán được, sắc mặt trở nên âm trầm.
Sau một lúc lâu hắn hỏi:
- Ở đây có một người theo dõi sao?
- Còn một người, ở góc cửa lớn đối diện, ngồi xổm trong hẻm nhỏ, hiện tại ngài không nhìn thấy y được.
Nói đến đây Từ Khánh chăm chú nhìn Phạm Ninh:
- Tiểu chủ nhân nhà ta muốn biết, tại sao phải có người theo dõi ngài?
Phạm Ninh thở dài nói:
- Ta còn chưa rõ, để ta suy nghĩ một chút.
Kỳ thật Phạm Ninh đã đoán được, những người này căn bản không nhằm vào hắn, mà nhằm vào tổ phụ của hắn Phạm Trọng Yêm. Có người không muốn Phạm Trọng Yêm vào kinh, liền thu thập những điều gây bất lợi cho ông. Có lẽ bọn họ cảm thấy hắn liên lạc với tổ phụ.
- Ta hiểu rồi.
Từ Khánh thấy Phạm Ninh không chịu nói rõ, cũng không miễn cưỡng hắn liền nói:
- Tiểu chủ nhân của ta hy vọng ngài có thể rời nhà trọ, chuyên tâm chuẩn bị thi cử, đừng cuốn vào những chuyện thị phi khác.
Phạm Ninh cười khổ, sao hắn lại muốn cuốn vào những chuyện thị phi chứ. Tuy nhiên có một số việc hắn muốn tránh cũng không thể tránh được.
Hắn ngẫm nghĩ một chút hỏi:
- Hai ngày trước mới đến kinh thành, sao lại bị đối phương tìm được?
- Có lẽ qua sổ ghi chép đăng ký nhà trọ tìm tên ngài, tốt nhất ngài nên ở nhà dân, như vậy đối phương khó tìm được ngài.
Dừng một chút Từ Khánh lại nói:
- Ta có thể giúp tiểu quan nhân tìm một nhà dân, nếu tiện hôm nay chúng ta rời đi luôn.
Trời còn chưa sáng, Phạm Ninh liền gọi Tô Lượng và Lý Đại Thọ vào phòng mình, nói sơ tình huống cho bọn họ.