Chương 261
- Vậy huynh tính tìm sách về vấn đề gì?
- Ta tìm sách về luật pháp.
- Luật pháp?
Tô Lượng lập tức kinh ngạc nói:
- Huynh cảm thấy lần này thi Tỉnh sẽ thi luật pháp quốc gia sao?
Luật pháp đã từng là một khoa tất yếu của sĩ tử thi tỉnh, nhưng mười năm trước đây đã hủy bỏ, cho nên hiện giờ đám sĩ tử cũng không ôn tập lại luật pháp, chỉ có điều ở trong huyện học có mang bổ sung thêm môn học này.
Phạm Ninh cười cười:
- Ta thường xuyên xem giải thích khoa cử hàng năm, chỉ nói luật pháp không tách ra làm một môn thi, nhưng cũng không nói có thi hay không. Nếu lần này thi Tỉnh trong bài đối sách văn mà xuất hiện nội dung luật pháp, ta sẽ không hề cảm thấy kỳ lạ chút nào.
Tô Lượng cũng có chút lo lắng:
- Có thể, nhưng hiện tại chúng ta bắt đầu ôn luật pháp, căn bản là không kịp đâu!
Phạm Ninh nói với gã:
- Người ra đề thi cũng sẽ cân nhắc vấn đề này, nhất định sẽ không ra nội dung ít gặp, mà là các vụ án thường thấy.
- Vụ án thông thường là về mặt nào?
Tô Lượng vẫn hoảng loạn như trước hỏi.
Phạm Ninh khẽ cười:
- Ta đã từng hỏi Cao Phi và Vương An Thạch, huyện lệnh xét xử án, gặp loại vụ án nào nhiều nhất, hai người bọn họ đều trả lời giống nhau là về tranh chấp tài sản, chiếm tới sáu phần trở lên. Cho nên ta mới định để ý tới các điều luật về quyền sở hữu trong luật của Đại Tống.
Lúc này, Phạm Ninh đứng trước một đống sách pháp luật, chợt phát hiện ra một quyển sách "Bách khoa toàn thư về thẩm án tranh chấp tài sản dân gian".
Phạm Ninh mỉm cười:
- Sách ta muốn tìm chính là quyển này đây.
Ngay khi Phạm Ninh và Tô Lượng ở tiệm sách mua sách, đối diện cửa hành sách Bác Văn Trai chừng mười bước chân, một gã nam tử tướng mạo hèn mọn ngồi xổm dưới cây đại thụ. Gã ta mặc một chiếc áo màu nâu cũ kĩ, đầu đội khăn vấn, mặc quần màu đen, bên hông buộc thắt lưng vải bố. Thoạt nhìn gã tương đối giống như người nhàn rỗi bất kì ở kinh thành.
Nhưng ánh mắt gã lại chăm chú nhìn vào cửa lớn Bác Văn Trai, gã mới ở nhà trọ Trương Xảo Nhi cưỡi lừa đến đây, vẫn luôn đứng từ xa quan sát Phạm Ninh và Tô Lượng.
Lúc này, Phạm Ninh cùng Tô Lượng từ cửa hàng sách đi ra, trực tiếp đi vào cửa hông chùa Đại Tướng Quốc. Người nam tử này đứng lên phủi mông, nhanh chóng bước theo.
Hôm nay đúng lúc vạn tính giao dịch, đương nhiên Phạm Ninh phải đến xem. Bọn họ mua rất nhiều sách, đều được hiệu sách đóng gói lại, bọn hắn trả cho hiệu sách hơn hai mươi văn tiền, hiệu sách trực tiếp mang đến nhà trọ cho hai người, điều này giảm phiền toái cho bọn họ khá nhiều.
Hai người ở cửa Đông Bắc chùa đi vào trong chùa Đại Tướng Quốc. Đây là đường gần nhất được chưởng quỹ hiệu sách chỉ cho bọn họ. Đi xuyên qua chùa là đến được thị trường giao dịch vạn tính, so với việc vòng qua một vòng bên ngoài thì gần hơn một nửa đoạn đường.
- Phạm Ninh, bên này có thể qua.
Hai người đi xuyên qua con đường, đến cuối con đường có cửa nhỏ, Tô Lượng vui vẻ hô lên.
Hai người nhanh chóng bước qua cánh cửa, lúc này, cách bọn họ hơn mười bước chân, nam nhân kia đang trốn sau tường, thăm dò động tĩnh hai người.
Gã thấy hai người đi ra khỏi cửa nhỏ, đang muốn nhanh chóng bước theo, chợt nghe phía sau có âm thanh lạ. Không đợi gã kịp phản ứng, liền cảm thấy một cơn đau đớn ập đến, trước mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
Tuy rằng, đây không phải là lần đầu tiên Tô Lượng đến kinh thành, nhưng lại là lần đầu tiên tham gia giao dịch vạn tính. Hai bên cửa chùa có nhiều quán nhỏ, nhiều người đến đây giao dịch, mỗi quán nhỏ phần lớn chỉ có một tấm chiếu, phía trên còn bày biện đủ loại đồ vật rực rỡ.
- Phạm Ninh nhìn kìa.
Tô Lượng nhẹ nhàng chạm vào Phạm Ninh, nhìn hai sạp phía trước, nhỏ giọng nói:
- Lại còn có đồ trộm mộ.
Phạm Ninh cũng nhìn thấy, ở dưới hành lang bày biện nhiều thanh khí cụ bằng đồng. Có nhiều khí cụ còn dính bùn đất, hiển nhiên là vật trộm mộ.
Luật pháp Tống triều cấm người khác trộm mộ tổ, nhưng đối với đồ trong cổ mộ thì tương đối mập mờ. Tuy nhiên, ở phương diện đạo đức lại khiển trách hành vi này.
Đương nhiên, người bán tuyệt sẽ không thừa nhận là đồ trộm mộ, chỉ nói bản thân làm ruộng cuốc đất nhặt được, lý do này khiến cho người khác không thể bắt bẻ được.
Phạm Ninh đối với thanh đồng khí không có hứng thú, hắn ngồi xuống trước quán bán đồ sứ nhỏ:
- Chưởng quỹ, có đồ sứ nào tốt một chút không?
- Những đồ sứ ở chỗ chúng tôi đều là tinh phẩm của dân diêu, nó không tệ hơn lò quan diêu đâu. Ngài xem phôi sứ này đi, độ bóng này, có nắp, lớp men mịn.
Phạm Ninh thấy phía sau ông ta có túi vải đen căng phồng, đoán chừng những thứ tốt ông ta còn chưa lấy ra.
Liền lắc lắc đầu nói:
- Đồ sứ của lò nung dân gian ở chỗ nào mua chẳng được chứ? Nếu đã đến nơi này đương nhiên muốn mua những đồ hiếm lạ.
Chưởng quỹ nhìn Phạm Ninh đánh giá, thấy dáng vẻ hắn không tầm thường, ăn mặc cũng không tệ liền cười nói:
- Thứ tốt đương nhiên là có, điều quan trọng cậu có thể trả được giá đó hay không?
Phạm Ninh cũng cười nói:
- Chỉ cần giá cả vừa phải, sao biết ta không trả được?
- Được rồi.
Chưởng quỹ lấy từ bao vải ra một hộp gỗ, bên trong có bình bí ngô tám cánh cùng hai chén trà, hình dáng vô cùng tinh tế, đồ sứ cũng đẹp như ngọc bích.
Chưởng quỹ mang ấm trà và chén trà xoay một vòng, chứng minh nó hoàn hảo không bị hư hỏng gì, sau đó đắc ý nói:
- Là quan diêu Nhữ Từ chính tông, một trăm quan tiền, không bớt một xu.
Khi ở Chu gia, Phạm Ninh đã nhìn qua đồ sứ quan diêu Nhữ Từ, nên khi nhìn thấy hàng trong tay chưởng quỹ liền biết đây là hàng thật. Hắn biết, dù ở đời Tống nhưng không phải lúc nào có tiền cũng mua được đồ ưng ý.
Hắn không do dự lấy từ trong túi da ra năm thỏi bạc, đưa cho chưởng quỹ:
- Một trăm lượng bạc, đều là bạc Kiến Châu.
Chưởng quỹ giật mình kinh hãi, không ngờ lại trực tiếp đưa bạc. Ông ta nhanh chóng nhận bạc, nhìn kỹ một chút, liền mừng rỡ nhanh chóng đưa hộp đồ sứ cho Phạm Ninh.
- Tiểu quan, ngài thật biết hàng, thật là sảng khoái.
Phạm Ninh nhìn nhìn hộp đồ sứ một chút, nhanh chóng cất vào trong túi da, cười nói:
- Nếu chưởng quỹ còn có món đồ sứ nào khác, có thể đến nhà trọ Xảo Nhi gần cầu Quan Âm Viện tìm ta, ta họ Phạm, là sĩ tử đến từ Bình Giang phủ.
Nói xong, Phạm Ninh nhanh chóng đứng lên rời đi, vài sĩ tử bên cạnh nhìn hắn hâm mộ vô cùng. Bọn họ cũng nhìn trúng bộ trà cụ này, còn muốn trả giá một chút, không nghĩ đến Phạm Ninh lại quyết đoán như vậy, không trả một đồng nào liền mua luôn, khiến cho bọn họ mất đi cơ hội tốt.
Mấy tên sĩ tử vội vàng hỏi:
- Chưởng quỹ, bộ đồ sứ như vừa rồi... Có còn hay không?
Chưởng quỹ thở dài:
- Loại đồ sứ này, có thể gặp nhưng không thể cầu được, sao có nhiều như vậy? Ta chỉ có một bộ, lần đầu tiên lấy ra bán, bị tiểu quan nhân kia mua rồi.
Mấy tên sĩ tử thất vọng, âm thầm hối hận, tại sao bản thân bọn họ lại không đến trước để có được nó chứ?
Phạm Ninh tìm được Tô Lượng, thấy trong tay y cầm một cái túi, liền cười hỏi: