Chương 101: Thiên thiên khuyết ca (1)
Trương Hợp Hoan khuyên giải an ủi: "Thật ra như vậy cũng tốt, em thanh xuân xinh đẹp, đang thời điểm tốt đẹp nhất, kế thừa di sản, phải làm nhất chính là hưởng thụ cuộc đời, làm chuyện mình thích làm, tìm bạn trai ưu tú giống như anh, có một tình yêu ngọt ngào."
Sở Thất Nguyệt cười khanh khách lên, cụng ly với cậu, uống ngụm rượu nói: "Trương Hợp Hoan, biết em thưởng thức anh nhất là cái gì không?"
"Chắc là không biết xấu hổ!"
"Thật ra cũng có tự mình hiểu lấy."
"Ở lại trong nước không tốt sao, đi châu Âu làm gì? Nơi đó chỉ là một vùng nông thôn mà thôi."
Sở Thất Nguyệt nói: "Em lớn lên ở đó, nói đến mẹ của em còn ở nơi đó, em ở lại đây làm cái gì? Không thân không thích." Nói đến chuyện này cũng nhịn không được thương cảm, thân thích thật ra không hề thiếu, chỉ tiếc không có một ai thật tình tốt với cô, đều mơ ước gia sản của cô.
Trương Hợp Hoan nhìn vào mắt của cô: "Chẳng lẽ nơi này không có ai đáng để em lưu lại?"
"Anh là muốn nói chính mình à?"
Trương Hợp Hoan xấu hổ cười lên.
Sở Thất Nguyệt nói: "Nói thật, em cũng thích anh, nhưng còn chưa tới bước yêu, cho nên em muốn ở trước khi yêu anh thì nhanh rời khỏi."
"Anh cũng không phải mãnh thú hồng thủy gì, em thử yêu một hồi oanh oanh liệt liệt với anh cũng không có tổn thất gì."
Sở Thất Nguyệt nói: "Có thể là bị mẹ của em ảnh hưởng, em từ nhỏ đã có loại cảm giác sợ hãi không hiểu đối với tình cảm, cho nên em cho tới giờ cũng chưa từng yêu ai, cũng không muốn, em chuẩn bị rời khỏi một đoạn thời gian, mẹ em thường nói, nếu em không xác định mình có yêu hay không, thì trước lựa chọn rời xa, một năm sau, nếu nhớ nhung của em không có phai nhạt trôi đi theo thời gian, ngược lại càng ngày càng khắc sâu, như vậy chứng minh em đã yêu, mẹ em còn nói, hai người không thể quá gần gũi nhau, quá gần sẽ không nhìn rõ lẫn nhau."
Trương Hợp Hoan nói: "Mẹ em sao lại nói nhiều lời thừa như vậy chứ?"
Sở Thất Nguyệt cười nói: "Mẹ em làm đồ ăn rất tuyệt, có cơ hội đến vườn nho nhà em uống rượu nho tự nhà làm, để mẹ em làm cho anh những món đồ ăn sở trường."
"Em khi nào thì đi, anh đi theo em gặp mẹ em."
Sở Thất Nguyệt trừng mắt nhìn cậu một cái: "Thật ra trước khi em về nước, mẹ em đã đề nghị em không cần chức chủ tịch này, thậm chí đề nghị em bỏ qua phần di sản thuộc về em, nhưng em không có nghe, em không phải tham tiền, mà là cha em thật sự đáng thương, bên cạnh ông ấy không có một người bạn thật tình nào."
Trương Hợp Hoan uống ngụm rượu: "Thất Nguyệt! Anh cũng không nỡ để em đi."
"Có phải cảm thấy đặc biệt mất mát, cảm giác con mồi đã sắp đến miệng, đột nhiên để chạy thoát hay không."
Trương Hợp Hoan ha ha cười một tiếng rồi nói: "Con mồi anh xem trúng còn có thể chạy? Anh nếu thật muốn bắt thì luôn có biện pháp." Trương Hợp Hoan đưa mắt nhìn chằm chằm vào ly rượu trong tay Sở Thất Nguyệt.
"Trương Hợp Hoan, ngàn vạn đừng phụ tín nhiệm của em đối với anh." Sở Thất Nguyệt có chút mẫn cảm, mặt hàng này sẽ không bỏ thuốc ở trong rượu chứ?
Trương Hợp Hoan nói: "Em đừng hạ thấp nhân phẩm của anh, không phải anh thổi phồng, các cô gái thích anh cũng không thiếu, anh chỉ cảm thấy đáng tiếc cho em, một năm đó, em có biết trong một năm này, sẽ có bao nhiêu mỹ nữ như thiêu thân lao đầu vào lửa vào trong vòng tay của anh, chờ khi em trở lại tìm anh, nói không chừng con anh cũng đã có rồi."
"Em không ngại, nếu khi đó em vẫn thích anh, em cũng không ngại anh là thân phận gì."
"Nhưng vạn nhất anh kết hôn rồi thì sao?"
"Chúc mừng anh, thích một người vị tất phải ở cùng với người ấy một đời một kiếp."
Trương Hợp Hoan nhìn Sở Thất Nguyệt vẻ mặt chân thành, cảm giác mình có chút lạc đàn. Đồng thời ở sâu trong lòng cậu cũng có chút mất mát mơ hồ, Sở Thất Nguyệt nếu có thể rời khỏi không chút do dự, thì chứng minh mình trước mắt còn chưa làm cho cô ấy yêu tới mức đến chết đi sống lại.
Tỉnh táo ngẫm lại bản thân, cậu đã sớm quên đi cảm giác yêu đương, đối với Sở Thất Nguyệt đến cùng là thưởng thức hay là yêu đương? Ngay cả chính cậu cũng không rõ cho lắm, một người trải qua quá nhiều ở trên cảm tình, bất tri bất giác sẽ trở nên tê cứng, nhìn thấy mỹ nữ cảm thấy động lòng cũng chỉ là phản ứng sinh lý bình thường.
Tình yêu? Hình như ở kiếp trước cậu cũng không tin tưởng, có thể là thiên tính nên cậu cũng có suy nghĩ một đời một kiếp đối với tình cảm.
Có lẽ quan hệ giữa bọn họ cũng chỉ là “trên tình bạn dưới tình yêu”, loại quan hệ này thật ra cũng không tệ, vạn nhất bước ra một bước về phía trước, chân chính để cậu chiếm được, có lẽ cậu sẽ chán rất nhanh, không có ai hiểu biết tính tình bản thân hơn chính cậu, thói xấu của đàn ông, không chiếm được mới là tốt nhất. Trương Hợp Hoan hiểu biết bản thân, miễn cưỡng xem như là một đàn ông không tệ, nhưng cũng không phải là một bạn trai tốt, càng không phải là một người chồng tốt, cho nên cậu vẫn là người theo chủ nghĩa không kết hôn.