Chương 102: Thiên thiên khuyết ca (2)
Sở Thất Nguyệt ở trên tình cảm vẫn cực kỳ lý trí, có lẽ cô nhìn thấu bản thân, có lẽ cô khi sắp phải luân hãm thì sẽ khởi động cơ chế phòng ngự của mình, nói ngắn gọn, cô gái này không đơn giản.
Sở Thất Nguyệt thấy được đàn ghi-ta treo ở trên tường: "Anh biết đánh đàn?"
Trương Hợp Hoan gật gật đầu: "Xem là vậy."
"Đàn một khúc cho em nghe thử."
Trương Hợp Hoan lấy đàn ghi-ta xuống, chỉnh lại dây, cậu thích rất nhiều thứ, thường thì động tới là biết, nhưng lại lướt lướt qua mà thôi, cũng may thiên tư hơn người, chơi cái gì cũng có thể lên tay rất nhanh, hơi suy nghĩ một chút: "Như vậy đi, anh đàn một khúc mà anh viết tặng cho em, coi như là quà chia tay."
Sở Thất Nguyệt gật gật đầu, buông ly rượu, nâng má tràn ngập chờ mong nhìn cậu.
Trương Hợp Hoan quyết định đàn hát một khúc "Thiên thiên khuyết ca", năm 2011, thời không cũng không có Trương Quốc Vinh, không có Trần Tuệ Nhàn, không có Lý Dực Quân, càng không có Cận Đằng Chân Ngạn, không có "Tịch dương chi ca", nếu đã đều không có, Trương Hợp Hoan cũng làm mặt dày đạo nhạc, dù sao cũng không cần lo lắng có người khởi tố xâm phạm bản quyền.
Dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, chỉ cần không cần thu về ích lợi từ buôn bán phi pháp, giá trị danh dự hẳn sẽ không bị ảnh hưởng.
Nhấn dây đàn một cái: "Em có thể nghe hiểu tiếng Quảng không?"
Sở Thất Nguyệt cười nói: "Mẹ em chính là người Hương Giang."
Trương Hợp Hoan nói: "Khúc ca này anh cũng tặng cho mẹ anh." Tay cậu búng ở trên dây dàn, giai điệu du dương dễ nghe bắt đầu vang lên.
Sở Thất Nguyệt vốn nghĩ Trương Hợp Hoan chỉ làm bộ dáng, nhưng chỉ dạo lên cô đã biết Trương Hợp Hoan ở phương diện đàn ghi-ta hẳn là tiêu chuẩn cấp chuyên nghiệp.
"Từ từ nhìn lại, đêm từng thuộc về nhau, hồng hồng vẫn là em, tặng ánh mặt trời trong lòng. Rơi giọt nước mắt ngốc nghếch, mong mỏi hiểu nhau cùng tha thứ, ngay mai rời xa em, đường có lẽ cô đơn mà xa xôi. Trong phút chốc, có rất nhiều thứ cần tâm sự, đáng tiếc sắp mỗi người một phương, đành phải khắc ghi thật sâu giờ khắc này.
Ngày sau cho dù có trăm ngàn khúc ca, rong ruổi trên con đường phương xa, ngày sau cho dù có trăm ngàn ngôi sao, soi sáng hơn ánh trăng đêm nay, cũng không thể so sánh với vẻ đẹp này, cũng tuyệt đối không thể khiến cho anh thưởng thức hơn, Ah đêm nay hãy hát cùng anh…"
Trương Hợp Hoan xướng là version nam, trình độ phát âm của cậu chỉ có thể nói là trung đẳng, tiếng Quảng cũng không đủ tiêu chuẩn, từ kỹ thuật mà nói là tồn tại không ít tỳ vết, nhưng mấu chốt là ca từ viết rất tốt, thêm vào cậu biểu diễn đầy tình cảm, tình này cảnh này, phối với một khúc "Thiên thiên khuyết ca" quả thực là quá hợp.
Sở Thất Nguyệt đã hoàn toàn đắm chìm ở trong giai điệu du dương, có thể nói Trương Hợp Hoan khúc ca này đã xướng tẫn nỗi buồn ly biệt người yêu, Sở Thất Nguyệt vốn cho rằng mình còn chưa tới bước yêu thương Trương Hợp Hoan, nhưng nghe xong khúc ca này, cảm giác mình đã sắp luân hãm, hắn sao lại hát hay như vậy chứ?
Lời của bài hát này quả thực quá tuyệt vời, bài hát này thật sự là viết vì mình? Không có khả năng? Lấy nhân phẩm mặt hàng này, hắn tám chín phần mười là lấy từ chỗ nào đến lòe mình, bất quá mình hình như cũng chưa từng nghe qua.
Bài hát đã chấm dứt, dư âm còn văng vẳng bên tai, Sở Thất Nguyệt hồi lâu mới tiêu hóa sự u sầu do ca khúc mang đến, như ở trong mộng mới tỉnh mà khen: "Thật hay! Trương Hợp Hoan, anh dùng bài này lừa bao nhiêu cô gái rồi?"
"Em là người đầu tiên."
"Em cũng không dễ lên thuyền giặc của anh như vậy đâu."
"Anh sẽ tiếp tục lừa, chỉ cần kiên trì bền bỉ, người đưa đò tình cảm này luôn có thể đợi được đến lúc em lên được thuyền giặc."
Sở Thất Nguyệt cười khanh khách nói: "Anh thật đúng là lòng tham không đủ rắn nuốt voi, bài này có bản nhạc không?"
"Có!"
Trương Hợp Hoan là thật có, thời điểm nhàn rỗi đã viết ra, đi vào trong phòng lấy bản nhạc ra.
Sở Thất Nguyệt nhận lấy, ghé ở dưới ánh nến xem một lát, lấy đàn ghi-ta từ trong tay Trương Hợp Hoan qua, rất nhanh tiếng nhạc du dương dễ nghe đã vang lên, Trương Hợp Hoan vừa nghe đã biết cô đã thăng key, version nữ khác với version nam, Sở Thất Nguyệt cũng biết chơi ghi-ta, bất quá vẫn không so được với Trương Hợp Hoan, sau khi dạo một chút, thì trả đàn lại cho Trương Hợp Hoan: "Anh đệm nhạc, em hát, tiếng Quảng của anh không đủ tiêu chuẩn."
Trương Hợp Hoan hớn hở gật gật đầu, dựa theo giai điệu của Sở Thất Nguyệt vừa rồi bắt đầu đàn lên.
Sở Thất Nguyệt chưa từng nghe qua nguyên bản của Trần Tuệ Nhàn, nhưng âm sắc của cô trời sinh cao quý hoa lệ, câu đầu tiên đã khiến cho người ta say mê, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng gãy gọn, tuy chỉ là hát nho nhỏ, nhưng đã làm cho người ta sinh ra ảo giác hoảng hốt như không có ở bên cạnh.
Nhạc dùng trong truyện:
Bản gốc: Yuuyake no Uta (Kondo Masahiko) (Khúc ca chiều tà)
https://www.youtube.com/watch?v=FTP63k_PygY
Tiếng trung có 2 bản conver nổi tiếng nhất:
Thiên Thiên Khuyết Ca - Trần Tuệ Nhàn
https://www.youtube.com/watch?v=QBwxbp_-AnM
Tịch Dương Chi Ca - Mai Diễm Phương
https://www.youtube.com/watch?v=3xkRWzWQ5g0