Chương 103: Thẻ gỡ bom (1)
Thanh âm này tri tâm tri tình, cũng không có dựa vào kỹ xảo, dùng thanh âm thuần túy nhất, tình cảm chân thật nhất suy diễn ra ca khúc ly biệt này, cái này thực sự hoàn toàn hình dung ra lạnh lẽo cô độc trong lòng của cô, giai điệu tuôn ra từ dây đàn, tiếng ca phiêu miểu như thời gian, mang loại u sầu ly biệt khó lòng miêu tả này dễ dàng lắng đọng ở đáy lòng.
Hát xong khúc ca này, Sở Thất Nguyệt trong hai mắt giăng kín một tầng sương mù, mưa to ngoài cửa sổ không biết đã ngừng từ khi nào, một vầng trăng sáng đẩy mây đen xuất hiện ở trong bầu trời đêm, ánh trăng giống như lụa mỏng trong im lặng xuyên qua cửa kính tiến vào trong phòng, ánh trăng lạnh lùng này lặng yên vây lấy hai người bọn họ, đột nhiên cảm thấy có chút lãng mạn.
Ánh mắt hai người gặp nhau, Trương Hợp Hoan vẻ mặt thâm tình, Sở Thất Nguyệt giọng điệu dùng chân thật đáng tin nói: "Em muốn bài hát này, anh muốn gạt người thì phải đổi một khúc khác."
Trương Hợp Hoan liên tục gật đầu, Sở Thất Nguyệt đứng lên, đi tới phía trước cửa sổ, nhìn vầng trăng sáng trong trời đêm kia mà ngơ ngác xuất thần.
Trương Hợp Hoan lặng lẽ tới gần cô, chuẩn bị dùng giọng điệu bá đạo vừa rồi của cô nói một câu, anh muốn người này.
Sở Thất Nguyệt cảnh giác xoay người lại, bỗng nhiên hắt xì một cái, văng lên cả mặt Trương Hợp Hoan, vội che mũi lại: "Thực xin lỗi, hắt xì…"
Sự thật chứng minh con mắt xui xẻo uy lực cực kỳ mạnh mẽ, Sở Thất Nguyệt đêm đó đã sinh bệnh.
Trương Hợp Hoan giúp cô đo nhiệt độ cơ thể, sốt tới 38 độ, vốn định đưa cô đi bệnh viện, Sở Thất Nguyệt không muốn đi, Trương Hợp Hoan đành phải ra tiệm thuốc mua chút thuốc cảm, cho Sở Thất Nguyệt uống, hoàn hảo giữa chừng có điện trở lại.
Tối hôm đó Trương Hợp Hoan bận trong bận ngoài, bưng trà đưa nước, Sở Thất Nguyệt thản nhiên tiếp nhận cậu chăm sóc.
Sáng sớm hôm sau Sở Thất Nguyệt tỉnh lại, người đã hết sốt, cô rón ra rón rén đi ra bên ngoài, nhìn thấy Trương Hợp Hoan đang ngủ say ở trên sô pha, cũng không có quấy nhiễu hắn, mà đi tắm nước nóng cho sạch sẽ trước.
Chờ cô đi ra, phát hiện Trương Hợp Hoan đã không thấy đâu, đang mơ hồ thì thấy Trương Hợp Hoan mua đồ ăn sáng từ ngoài tiến vào.
"Em đánh thức anh?"
Trương Hợp Hoan cười nói: "Không có, thừa dịp em tắm, anh đi dưới lầu mua chút đồ ăn sáng, ở lại trong phòng lo lắng anh ý chí không đủ kiên định."
Sở Thất Nguyệt đưa tay nhận.
"Khoan đã, coi chừng nóng." Trương Hợp Hoan phát hiện Sở Thất Nguyệt đã thay bộ quần áo mà mình đưa, cũng không biết cô ta có mặc cái quần lót boxer mà mình đưa không nữa.
Sở Thất Nguyệt từ trong ánh mắt của hắn đã đoán được tâm tư, mặt đỏ lên nói: "Nhìn cái gì vậy? Có cái gì đẹp mắt?"
"Em ở không chỗ của anh một đêm, còn chiếm lấy một bài hát, anh nhì chút cũng không được?"
"Không được!"
Trương Hợp Hoan đặt đồ ăn sáng lên bàn, điện thoại di động của cậu kêu lên, bắt điện thoại, là nhân viên rạp chiếu phim gọi tới, đã tìm được chìa khóa xe của Sở Thất Nguyệt.
Đối với Sở Thất Nguyệt mà nói cái này xem là một tin tức tốt, Trương Hợp Hoan lại cho rằng cái này đại biểu con mắt xui xẻo đã mất đi hiệu lực, Sở Thất Nguyệt bắt đầu đổi vận.
Trương Hợp Hoan bảo Sở Thất Nguyệt ở nhà nghỉ ngơi, cậu đi lấy chìa khóa rồi lái xe về đây, dù sao cô còn chưa khỏe hẳn.
Trương Hợp Hoan đi vào quầy lễ tân của rạp chiếu phim lấy chìa khóa, sau đó đi bãi đỗ xe lấy xe, vừa đi đến trước xe, điện thoại di động rung một cái, nhìn thoáng qua thông báo trên màn hình, là thông báo của App Centurion—— có đạo cụ mới.
Trương Hợp Hoan mở APP ra, trong trung tâm mua sắm xuất hiện một cái đạo cụ mới —— thẻ gỡ bom.
Trương Hợp Hoan không khỏi có chút ngơ ngác, thẻ gỡ bom là cái thứ gì? Chẳng lẽ là dùng để gỡ bom?
Một loạt sự việc phát sinh gần đây cho thấy, APP American Express Centurion này bình thường căn cứ hành vi thói quen cùng hoàn cảnh của cậu mà thu thập dữ liệu, sau đó đưa ra đạo cụ tương ứng, ví dụ như thẻ thuần thú, ví dụ như con mắt xui xẻo, phàm là có thương phẩm mới là đều có nguyên nhân, nhưng đang êm đẹp lại cho cậu một cái thẻ gỡ bom để làm gì?
Trương Hợp Hoan cảm giác có chút không ổn, cậu dạo một vòng xung quanh xe, cậu cũng không phải chuyên gia gỡ bom, đương nhiên nhìn không ra chiếc xe này có vấn đề gì.
Vì cẩn thận, Trương Hợp Hoan vẫn rời xa chiếc xe này cái đã, Trương Hợp Hoan chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát, thời điểm sắp gọi điện thoại lại bắt đầu do dự, nếu cậu báo cảnh sát nói hoài nghi trong xe có bom, vạn nhất không có, cảnh sát có thể lấy tội danh báo cánh sát giả mà bắt mình hay không.
Trương Hợp Hoan ngẫm nghĩ, mình cũng không biết bao nhiêu người bạn là cảnh sát, có thể nhớ tới chỉ có Kiều Thắng Nam, hy vọng thông qua cô hỗ trợ liên hệ vài cảnh sát, tốt nhất là chuyên gia phương diện gỡ bom hỗ trợ đến xem.