Đại Vận Thông Thiên

Chương 110: Heo nhà nào có thơm như heo rừng (4)

Chương 110: Heo nhà nào có thơm như heo rừng (4)


Tiểu Viên nói: "Hiện tại xem ra hẳn có người hãm hại anh, tôi đã điều tra qua, mấy lưu manh nọ đều không rõ chuyện chứng nhận phóng viên."
Trương Hợp Hoan nói: "Trương Phú Quý đâu? Các anh không thẩm vấn Trương Phú Quý sao?"
Tiểu Viên nói: "Cái này chúng tôi thật không có đặc biệt chú ý, dù sao hắn là người bị hại."
Sở Thất Nguyệt nói: "Cũng đâu có quy định người bị hại sẽ không thể hại người khác."
Tiểu Viên cười nói: "Tôi sẽ điều tra chuyện này, có tin tức tôi sẽ liên hệ với anh."
Trương Hợp Hoan nói cho Tiểu Viên chuyện mình sắp rời khỏi huyện Hán về thành phố Bằng Thành công tác, Tiểu Viên sau khi nghe xong thì chúc mừng cậu, lại uống hai ly, Tiểu Viên cũng không tiếp tục quấy rầy thế giới hai người bọn họ, đứng dậy cáo từ, trước khi đi cũng trao đổi phương thức liên hệ với Trương Hợp Hoan.
Thời điểm Trương Hợp Hoan cùng Sở Thất Nguyệt đi mới biết Tiểu Viên người ta đã tính cả tiền ăn của bọn họ, khiến cho Trương Hợp Hoan có chút xấu hổ, lại điện thoại cho Tiểu Viên nói lời cảm tạ, Tiểu Viên nói sau này mời lại là được rồi.
Xe công nông ba bánh đúng giờ đến, hai người lên xe ba bánh, Trương Hợp Hoan nói với lái xe vài câu, biết được trại nuôi heo của Trương Phú Quý đã muốn sập, trong khi nói chuyện đã tới phụ cận trại nuôi heo, Trương Hợp Hoan có hứng thú đến lại chốn cũ, bảo lái xe dừng một chút, dù sao cũng là nơi cậu lần đầu tiên phỏng vấn khi làm phóng viên.
Sở Thất Nguyệt uống chút rượu, hiện tại cũng có hơi men, cũng có chút tò mò đối với trại nuôi heo, hai người nhìn thấy cửa lớn của trại nuôi heo rộng mở, liền đi vào.
Trương Hợp Hoan nhắc nhở Sở Thất Nguyệt: "Cẩn thận dưới chân!"
Sở Thất Nguyệt cúi đầu nhìn dưới chân không có gì cả, Trương Hợp Hoan đã nhân cơ hội bắt lấy tay của cô, Sở Thất Nguyệt lúc này mới biết lại trúng bẫy của hắn, hất cũng hất không ra, Sở Thất Nguyệt chỉ có thể tiếp nhận hiện thực, cảm giác trong lòng hình như cũng không mấy bài xích.
Trong trại nuôi heo hôi rình, ruồi bọ bay loạn, Sở Thất Nguyệt nhìn tay Trương Hợp Hoan, đến trại nuôi heo hẹn hò mệt hắn cũng có thể nghĩ ra.
Trương Phú Quý chống nạnh mặt mày sầu khổ đứng ở trong trại nuôi heo, nhìn thấy có người đến, lấy tay che ánh mặt trời, khi hắn thấy rõ là Trương Hợp Hoan, liền sợ hãi xoay người bước đi.
Trương Hợp Hoan gọi: "Bổn gia, chớ đi!"
Trương Phú Quý vẻ mặt cầu xin nói: "Trương Hợp Hoan, tôi đã bị cậu hại thành như vậy, cậu còn muốn làm gì?"
"Tôi cũng không có hại ông, vu cáo tôi với đồn cảnh sát là ông, đánh gãy chân ông cũng không quan hệ tới tôi."
Trương Phú Quý nói: "Nếu không phải cậu tố giác tôi dùng chất tạo nạc nuôi heo, trại heo cũng không thể đóng cửa, tôi cực cực khổ khổ nửa đời người, thật vất vả mới có chút gia nghiệp đều hủy ở trong tay cậu."
Nhìn thấy Sở Thất Nguyệt bên cạnh Trương Hợp Hoan, Trương Phú Quý hảo tâm khuyên: "Cô nương, tiểu tử này cũng không phải là người tốt, cô ngàn vạn đừng bị hắn hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt."
Sở Thất Nguyệt nhịn không được cười ra tiếng, nhân cơ hội giãy khỏi tay Trương Hợp Hoan: "Yên tâm đi, tôi không dễ dàng mắc mưu như vậy."
Trương Hợp Hoan nói: "Trương Phú Quý, ông cũng đừng phá hoại, gỡ mười tòa miếu không hủy một cuộc hôn nhân, lớn như vậy mà ông còn không biết tích đức sao? Té ngã nơi nào thì đứng dậy từ nơi đó, trại heo ông không thể nuôi lại sao, chỉ cần không dùng thức ăn gia súc xấu, sử dụng thực phẩm an toàn, rất nhanh là có thể đứng lên một lần nữa, tôi cho ông một chủ ý, hiện tại điều kiện sinh hoạt đã tốt lên, yêu cầu của dân chúng đối với chất lượng thịt heo cũng cao lên, quan niệm nuôi heo của ông cũng nên sửa lại, đừng chỉ theo đuổi quy mô của trại nuôi heo, số lượng heo nuôi, heo nhà nào có thơm bằng heo rừng?"
Trương Phú Quý phun nước miếng, vẻ mặt khinh thường: "Còn là phóng viên sao, không có văn hóa, đó gọi là hoa nhà nào có thơm bằng hoa rừng!"
Sở Thất Nguyệt liếc cái xem thường, họ Trương này là người nào chứ.
Trương Hợp Hoan nói: "Đều cùng một ý, ông đi ra chợ nhìn xem, gà rừng bao nhiêu tiền? Gà thịt bao nhiêu tiền? Thịt heo nuôi từ thức ăn gia súc có thể có hương vị như heo rừng sao? Chất lượng thịt kém bao nhiêu, giá kém bao nhiêu?"
Trương Phú Quý vẻ mặt tuy khinh thường, suy nghĩ lại bắt đầu hoạt động lên, Trương Hợp Hoan nói không sai, hiện tại quốc gia yêu cầu đối với an toàn thực phẩm càng ngày càng nghiêm khắc, hộ nuôi heo chuyên nghiệp cũng càng ngày càng nhiều, cạnh tranh nhiều, lợi nhuận sẽ thấp, cho nên phải động não nhiều, tìm lối đi khác.
Trương Phú Quý nói: "Xem ở phần bổn gia, tôi không so đo với cậu, chuyện quá khứ là bỏ qua, một bút gạch bỏ, cậu cũng đừng chê cười tôi, trại nuôi heo đóng cửa, ngân hàng cũng không cho tôi vay tiền, tôi thiếu nợ chồng chất, cũng không có cơ hội Đông Sơn tái khởi."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất