Đại Vận Thông Thiên

Chương 109: Heo nhà nào có thơm như heo rừng (3)

Chương 109: Heo nhà nào có thơm như heo rừng (3)


Sở Thất Nguyệt phẩm một ngụm Chivas mà Trương Hợp Hoan điều chế ra, gật gật đầu nói: "Cũng có hương vị, Trương Hợp Hoan, anh thật đúng là không gì làm không được."
Trương Hợp Hoan nói: "Ưu tú phải không, đàn ông như anh thuộc về cực phẩm, em kiếp trước nhắm chừng tu luyện ngàn năm, kiếp này mới tích đủ đức gặp được anh."
"Anh sao không nói anh kiếp trước tích đức mới gặp được em?"
Trương Hợp Hoan uống một ngụm rượu trắng rồi nói: "Không nói gạt em, anh kiếp trước thật đúng là không làm quá nhiều chuyện tích đức."
Sở Thất Nguyệt gợi lên hứng thú: "Nói nghe một chút, anh kiếp trước đã làm chuyện thiếu đạo đức gì? Giết người phóng hỏa hay là chặn đường cướp bóc?"
Trương Hợp Hoan lắc lắc đầu: "Cái loại hành vi phạm tội hàm lượng kỹ thuật thấp này không thích hợp với anh."
"Vậy chính là lừa gạt con gái nhà lành."
"Anh kiếp trước thật đúng là không gặp được mấy cô gái đàng hoàng, đều là tâm cơ hám giàu, muốn nói lừa gạt cũng là họ gạt anh." Trương Hợp Hoan bỗng nhiên cảm giác kiếp trước của mình sống cũng cô độc, hình như chưa từng gặp tình yêu chân thật nào.
"Lừa anh? Lừa tiền anh hay là lừa sắc anh?"
Trương Hợp Hoan cụng ly với Sở Thất Nguyệt, cạn một ly, gắp một miếng thịt: "Thật ra kiếp trước của anh còn có tiền hơn so với em."
Sở Thất Nguyệt nhìn cậu bỗng nhiên cười lên.
"Em không tin?"
Sở Thất Nguyệt nói: "Vậy kiếp trước của anh nhất định quá không vui vẻ, dù sao em cảm thấy tiền cùng vui vẻ cũng không có quan hệ trực tiếp với nhau."
Trương Hợp Hoan lại có thể lặng lẽ, những lời này của Sở Thất Nguyệt giống như nói đến điều gì đó, hiện tại hồi ức lại, kiếp trước hình như cũng không có bao nhiêu chuyện vui vẻ mà mình có thể hồi ức, nếu ông trời đã cho cậu một cơ hội làm lại từ đầu, cậu phải sống phấn khích một ít.
Sở Thất Nguyệt khen không dứt miệng đối với thịt dê nơi này, dù sao cô đi tới huyện Hán lâu như vậy cũng chưa từng ăn qua thịt dê ngon như thế này.
Trương Hợp Hoan nương men rượu hỏi: "Thực không đi?"
Sở Thất Nguyệt gật gật đầu nói: "Tạm thời không đi, vốn cũng muốn đi." Nhìn thấy vẻ mặt cười xấu xa của Trương Hợp Hoan, liền thanh minh: "Không liên quan đến anh, em là vì chuyện xe có bom, bọn họ càng muốn làm cho em rời khỏi công ty, em càng không đi, dựa vào cái gì? Công ty là cha em để lại cho em, em dựa vào cái gì phải giao cho bọn họ?"
Trương Hợp Hoan thở dài nói: "Nha đầu, dựa vào quan hệ thân mật khăng khít giữa hai ta, anh cho em chút lời khuyên."
"Bớt có kéo gần em như vậy đi, hai ta chỉ là bạn bè bình thường."
"Tiền tài là vật ngoài thân, chuyện gì cũng không quan trọng bằng sinh mệnh của em, chú tư kia của em nhìn qua cũng không là dạng người lương thiện gì, anh tuy không biết tình huống cụ thể gia tộc của em, nhưng anh ít nhiều cũng chứng kiến qua, em nói trong khoảng thời gian này những chuyện quay xung quanh tập đoàn Hoa Phương có từng dừng lại hay không? Hôm nay bom xe là giả, nhưng nếu về sau là thật thì sao? Nha đầu…"
Sở Thất Nguyệt trừng mắt kháng nghị hắn xưng hô như vậy.
Trương Hợp Hoan sửa lời: "Thất Nguyệt, em đấu không lại bọn họ, hay là em trước trưng cầu ý kiến mẹ của em, xem bà nói thế nào?"
Sở Thất Nguyệt ngẫm nghĩ rồi nói: "Em sẽ suy xét đề nghị của anh."
Trương Hợp Hoan nói: "Đương nhiên nếu em có thể ở lại trong nước, cá nhân anh là hoan nghênh hai tay, cũng không phải anh có tư tâm gì, hiện tại trong nước có được thị trường lớn nhất toàn cầu, cơ hội là nhiều nhất, mặc kệ em làm ăn cái gì cũng vòng không ra khỏi trong nước, em dù sao cũng có tiền, ngàn vạn đừng ở cái cây thắt cổ Hoa Phương này, rời xa phiền toái em cũng có thể đầu tư sản nghiệp khác, thật sự không được, hai ta cùng nhau mở một cửa hàng gia đình."
Sở Thất Nguyệt nói: "Anh đối với em thật đúng là tà tâm không chết."
"Sai, cho dù chết cũng không ngăn cản được bước chân theo đuổi chân thiện mỹ của anh."
"Chua quá, anh cứ tự sướng đi."
Thời điểm hai người đang nói chuyện, có người đến chào hỏi, Trương Hợp Hoan nhìn thì thấy là Tiểu Viên đồn cảnh sát Trương Trại, cậu cùng Tiểu Viên cũng có thể xem là không đánh không quen biết, Tiểu Viên vừa vặn đang ăn cùng mấy đồng nghiệp ở trong này, bất quá bọn họ có lệnh cấm rượu, Sở Thất Nguyệt cũng từng điện thoại với Tiểu Viên, là chuyện lần trước giúp Trương Hợp Hoan cung cấp chứng cứ không ở hiện trường.
Trương Hợp Hoan mời Tiểu Viên ngồi xuống, Tiểu Viên nói mình chỉ uống trà xanh, cậu ta nói cho Trương Hợp Hoan, án hộ nuôi heo Trương Phú Quý đã điều tra rõ, đánh Trương Phú Quý là mấy lưu manh địa phương, bọn họ cũng đã thừa nhận.
Trương Hợp Hoan xem như hoàn toàn rửa sạch hiềm nghi, cùng Tiểu Viên cạn hai ly, đương nhiên Tiểu Viên người ta vẫn lấy trà thay rượu.
Trương Hợp Hoan nói: "Có một điểm tôi vẫn không rõ, vì sao chứng nhận phóng viên lâm thời của tôi lại xuất hiện ở trong trại nuôi heo?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất