Đại Vận Thông Thiên

Chương 166: Bạn cùng bàn (2)

Chương 166: Bạn cùng bàn (2)


Tiếng ca của Trương Hợp Hoan vang lên
Liệu mai này bạn có nhớ đến những trang nhật ký đã viết ngày hôm qua?
Liệu mai này bạn có nghĩ về bạn của ngày đó rất thích khóc nhè?
Các thầy cô đều cũng chẳng thể nhớ nổi câu hỏi bạn đã từng bó tay
Tình cờ lật lại tấm ảnh cũ, thì nhớ đến cô bạn học ngồi cùng bàn năm xưa
Ai đã lấy bạn làm vợ thế, cô bạn đa sầu đa cảm của tôi?
Ai đã cùng bạn ngày ngày đọc từng trang nhật ký?
Ai đã buộc giúp bạn mái tóc dài mềm mại?
Ai đã khoác cho bạn chiếc áo cưới tinh khôi?
Ngày trước bạn rất cẩn thận, dè dặt hỏi mượn tôi một nửa cục gôm
Từng vô tình lỡ lời nói rằng rất thích ở bên cạnh tôi
Ngày ấy bầu trời lúc nào cũng trong xanh, thời gian dường như trôi đi rất chậm chạp
Bạn luôn nói ngày tốt nghiệp hãy còn xa lắm, thế mà trong chớp mắt mỗi đứa đã một phương trời
Ai gặp gỡ bạn thế, cô bạn đa sầu đa cảm của tôi?
Ai ngày ngày dỗ dành bạn thế, cô bạn mít ướt của tôi?
Ai đã đọc những bức thư năm xưa tôi viết cho bạn?
Ai đã thả chúng bay hết trong cơn gió lạnh lùng?
Năm tháng đó đều trôi vào dĩ vãng, tôi rồi cũng sẽ kết hôn thôi
Rồi cũng sẽ đưa cho cô ấy xem bức ảnh cô bạn học ngồi cùng bàn của tôi…
Ai đã lấy bạn làm vợ thế, cô bạn đa sầu đa cảm của tôi?
Ai đã cùng bạn ngày ngày đọc từng trang nhật ký?
Ai đã buộc giúp bạn mái tóc dài mềm mại?
Ai đã khoác cho bạn chiếc áo cưới tinh khôi?

Tô Manh Manh ban đầu là tràn ngập kháng cự, nhưng khi Trương Hợp Hoan xướng đến bộ phận điệp khúc, cô đã hoàn toàn đắm chìm vào, đây là ca khúc gì vậy? Sao khó chịu như vậy chứ? Ai mà không có bạn học, ai đã buộc giúp bạn mái tóc dài mềm mại? Ai đã khoác cho bạn chiếc áo cưới tinh khôi?
Tô Manh Manh nhớ tới mình sắp xuất giá, cánh mũi cay cay bỗng nhiên có loại xúc động muốn khóc, nhớ tới mối tình đầu của mình, nhớ tới người mình đã từng yêu, bạn trai hiện tại tuy đối với cô rất tốt, nhưng mà cô với anh ta qua ngày bình thản như nước, đã tìm không thấy cái loại cảm giác tim đập thình thịch trong quá khứ nữa.
Mới nghe không hiểu ca khúc, nghe kỹ lại đã là người trong ca khúc.
Tô Manh Manh trong gian trực tiếp mắt đỏ hoe, đạo diễn khoanh tay đứng ở bên ngoài chậm rãi cúi đầu, ai mà không có bạn học nữ chứ, Trương Hợp Hoan à Trương Hợp Hoan, thực là thần nhân mà, thật sự là hắn đã soạn ra bài này? Qua trâu rồi, chúng ta còn làm "Ca khúc bất hủ" cái gì nữa, phát đi phát lại ca khúc ba mươi năm qua, có tác dụng cái rắm gì chứ.
Người ta nói đúng, hoài cựu không nhất định phải là ca khúc cũ, sáng tác mới không được sao? Ca khúc mới không được sao? Cái gì gọi là hoài cựu, không phải ca khúc cũ mới có thể hoài cựu, có thể kéo cảm xúc của người nghe trở lại quá khứ mới là hoài cựu chân chính, có thể làm cho bản thân nghĩ đến tình nhân người bạn người thân trong quá khứ mới là bất hủ, khi nghe ca khúc có thể làm cho trong đầu người nghe hiện ra hình ảnh thì mới là kinh điển, trách không được tỷ lệ nghe đài của chúng ta thủy chung không thể đi lên, là phương hướng làm tiết mục của chúng ta ngay từ đầu đã đi sai hướng rồi.
Trương Hợp Hoan có chuẩn bị mà đến, vốn có chuẩn bị thêm một khúc "Anh em cùng giường nữa", nhưng cảm giác một khúc này đã đủ rồi, dù sao đêm nay nhân viên công tác tham dự đều đã bị làm cho kinh ngạc, về phần người nghe trước radio, Trương Hợp Hoan có lòng tin đối với khúc ca này, nhắm chừng lại sẽ dẫn phát một đợt cao trào mới.
Trương Hợp Hoan ca xong "Bạn cùng bàn", lại nói thêm: "Khúc ca này là tôi viết khi đang học đại học, tôi còn chưa kịp ca cho bạn gái ấy nghe, cô ấy đã rời khỏi tôi rồi, chúc cô ấy hạnh phúc."
Nhớ tới Lâm Nhiễm, không biết cô ta nghe khúc ca này có hiểu lầm cho rằng là viết cho cô ấy hay không, thật nếu hiểu lầm cũng không có biện pháp, đừng tìm tôi, tìm Ải Đại Khẩn (cách gọi đùa của Cao Hiểu Tùng - tác giả của ca khúc) đi, là hắn hố cô đó.
Sau khi trực tiếp chấm dứt, Trương Hợp Hoan cùng Tô Manh Manh đi ra khỏi phòng trực tiếp, toàn bộ nhân viên hiện trường đều vỗ tay.
Đạo diễn kích động lớn tiếng nói: "Quá tuyệt vời, quá tuyệt vời! Trương Hợp Hoan, tôi thực phục rồi, cậu chính là vua không ngai đài chúng ta, khúc ca này quá bùng nổ, cậu không làm người dẫn chương trình mà đi làm ca sĩ cũng có thể hot khắp cả nước."
Trương Hợp Hoan khiêm tốn nói: "Tôi chỉ xướng mù mà thôi, vốn không muốn bêu xấu, vừa rồi không biết sao lại có cảm xúc, chị Tô xin lỗi nhé, tôi nhất thời không khống chế được, xét đến cùng cũng là chuyên mục của chị hay, đã câu được cảm xúc hoài cựu của tôi lên."
Tô Manh Manh đến giờ cũng chưa thể đi ra khỏi bầu không khí thương cảm của ca khúc: "Rất hay, thực rất hay, cô gái kia thật không biết quý trọng, nếu cô ấy nghe được cậu vì cô ấy mà viết ca khúc này nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất