Chương 167: Bạn cùng bàn (3)
Trương Hợp Hoan nói: "Cũng không sao cả, cô ấy quay lại tìm tôi, tôi chưa chắc đã chấp nhận."
Tô Manh Manh liếc mắt nhìn thằng nhãi này một cái, xướng thâm tình như vậy mà tất cả đều là giả, nhớ tới hắn hiện tại có bạn gái xinh đẹp Sở Thất Nguyệt, tiểu tử này có tài thì có tài, rác rưởi cũng thực rác rưởi.
Lấy kinh nghiệm của Tô Manh Manh mà nói, tra nam bình thường đều rất có mị lực, bằng không nào có tư bản để làm tra nam, Tô Manh Manh trong xương cốt thật ra cũng thích loại nam sinh hư hư hỏng hỏng này, liếc mắt nhìn Trương Hợp Hoan một cái, không dám nghĩ sâu thêm nữa.
Tô Manh Manh lại đưa ra lời mời mọi người cùng đi ăn khuya, Trương Hợp Hoan lấy cớ nói bạn gái chờ mình, bởi vì ngày hôm qua đã nói một lần, nên Tô Manh Manh cũng không miễn cưỡng.
Trương Hợp Hoan rời khỏi đài phát thanh đeo đàn ghi-ta đi bộ về chỗ thuê ở, bên ngoài mưa bụi bay bay, đã là đầu thu, buổi tối có chút lạnh, Trương Hợp Hoan lấy ra điện thoại chuẩn bị gọi cho Sở Thất Nguyệt, thì có người vừa vặn điện thoại tới.
Gọi điện là Tần Hồng, chính là nghệ sĩ dương cầm đánh đàn ở Vạn Hào, cô nghe xong "Ca khúc bất hủ" đêm nay, cũng nghe thấy Trương Hợp Hoan là tự sáng tác tự hát bài “Bạn cùng bàn” này.
Tần Hồng ở trong điện thoại xưng hô đối với Trương Hợp Hoan là thầy Trương, có thể được người ta xưng là thầy hoặc là thầy thật, hoặc là tinh thông ở phương diện nào đó.
Ở trong mắt Tần Hồng, Trương Hợp Hoan thuộc về cái sau, một khúc "A Comme Amour" ngày đó đã đủ làm cho Tần Hồng rung động, sau ngày đó thật ra cô đã muốn liên hệ Trương Hợp Hoan, hy vọng có thể được khúc phổ "A Comme Amour" từ chổ anh ta.
Tần Hồng hay nghe "Ca khúc bất hủ", cô cũng không ngờ Trương Hợp Hoan sẽ xuất hiện ở trực tiếp đêm nay, càng không ngờ Trương Hợp Hoan còn tự đàn tự hát, nghe xong khúc ca này Tần Hồng có loại xúc động phải gọi điện thoại ngay cho anh ta.
"Thầy Trương, ngài đêm nay đàn hát quá tuyệt vời."
Trương Hợp Hoan cười nói: "Trình độ đàn hát của tôi cũng chỉ vậy, chê cười rồi." Phương diện này cậu cũng là nói thật, trình độ đàn ghi-ta còn có thể thông qua, trình độ ca hát cách chuyên nghiệp phải nói là khá xa.
Tần Hồng một lần nữa tổ chức ngôn ngữ một chút: "Khúc ca “Bạn cùng bàn” ca từ quá tuyệt vời, nếu tôi không có nghe sai, cả ca khúc đều là Trương lão sư tự xử lý?"
Trương Hợp Hoan ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời đêm lất phất mưa, không biết nghĩ như thế nào lại nghĩ tới một người lùn lùn mặt tròn quay, người ta tám phần đang ở thế giới khác thổi da bò, Trương Hợp Hoan làm mặt dày nói: "Viết lúc học đại học, lúc ấy còn chưa biết bao nhiêu kỹ xảo, khúc ca này viết có vẻ bằng phẳng, ưu điểm duy nhất chính là dễ nhớ dễ đi vào lòng người."
"Dễ đi vào lòng người là đủ rồi, không có tác phẩm hoàn mỹ, chỉ có tác phẩm đi vào lòng người, tác phẩm không đi vào lòng người khẳng định không thể trở thành tác phẩm vĩ đại."
Trương Hợp Hoan trong lòng nói chính là nguyên tác giả ở đây cũng không dám nói khúc ca này có thể dính dáng gì tới vĩ đại này.
"Thầy Trương, thật ra tôi cũng là ca sĩ, nhưng tôi lại không thành công, từ sau khi tiếp xúc âm nhạc của ngài, đã tạo nên xúc động rất lớn đối với tôi, tôi muốn tìm một cơ hội nói chuyện với ngài, trao đổi sâu hơn một chút."
Trương Hợp Hoan vừa nghe đến bốn chữ trao đổi sâu hơn này có chút mẫn cảm, không khí trong showbiz cậu qua rõ, nhưng sau khi cuộc đời quay lại, Trương Hợp Hoan ở phương diện quan hệ nam nữ có được nhận thức hoàn toàn mới.
Quá khứ cậu ở phương diện quan hệ nam nữ đều là ôm ý tưởng làm trước nghĩ sau, nhưng sau đó phát hiện, làm xong rất khó mà nghĩ gì nữa, hiện tại cậu cho rằng suy nghĩ trước mới là quan trọng nhất, nói ngắn gọn là cậu hiện tại không phải người tùy tiện, hơn nữa diện mạo của Tần Hồng cũng không đến mức làm cho cậu dấy lên dục vọng.
Tần Hồng từ trong Trương Hợp Hoan lặng lẽ ý thức được cái gì, nhanh nói: "Thầy Trương lão ngài đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói chuyện âm nhạc với ngài, hy vọng ngài có thể cho tôi cơ hội này, bên cạnh tôi cũng có không ít người bạn cùng chung chí hướng, bọn họ đều là người rất tài hoa, nếu thầy Trương nguyện ý, tôi cũng có thể giới thiệu họ cho ngài biết."
"Như vậy đi, tôi gần đây công tác khá bận rộn, không bằng chờ tôi giải quyết xong công việc thì tôi sẽ liên lạc, cô thấy được không?"
Tần Hồng nghe ra cậu có từ chối ý tứ, nên cũng không thể không biết xấu hổ mà tiếp tục kiên trì, lo lắng sẽ bị Trương Hợp Hoan suy luận thành lằng nhằng vô bổ: "Vậy được rồi, đã quấy rầy thầy Trương nghỉ ngơi, tôi đợi điện thoại của ngài, có thời gian lại đến Vạn Hào đánh đàn, tôi mời ngài uống rượu."
Trương Hợp Hoan cười nói: "Được rồi, có cơ hội tôi nhất định qua đó."