Chương 179: Đều là anh sai (1)
Một cô gái đột nhiên nói: "Trên thế giới này biến thái rất nhiều."
Trương Hợp Hoan nói: "Cảnh sát đồng chí, các anh cũng không thể nghe lời nói một phía chứ, lúc ấy đứng ở phía sau họ không chỉ hai chúng tôi, còn có một người gọi là Khâu Quốc Phàm, lúc ấy vị mỹ nữ này còn đánh Khâu Quốc Phàm một cái tát, bọn họ phát sinh tranh cãi đi phòng camera của khách sạn xem lại video, nếu nói không rõ ràng, vậy lấy đoạn video lúc đó ra xem, tôi nói các anh cũng có thể gọi Khâu Quốc Phàm kia đến điều tra, các anh không thể bỏ qua một người xấu, cũng không thể oan uổng một người tốt phải không?"
Ba cô gái nói: "Chúng tôi chính mắt đều thấy còn có thể sai sao?"
Sở Thất Nguyệt hiện tại có thể kết luận ba người này là nói dối, thời điểm Trương Hợp Hoan làm chuyện đó, chỉ có cô thấy được.
Trương Hợp Hoan trong lòng nói đó chính là camera không quay được, bằng không cảnh sát đã sớm lấy ra rồi, cậu cười nói: "Tôi hiện tại hoài nghi các cô lén đạt thành hiệp nghị cùng Khâu Quốc Phàm, liên thủ vu hãm trong sạch của tôi, tôi không ngại cảnh cáo các cô, nếu tra ra các cô là vu cáo, hoặc là thu chỗ tốt của Khâu Quốc Phàm, tôi sẽ không tha cho các cô, tôi sẽ bất kể trả giá truy cứu trách nhiệm pháp luật của các cô."
Ba vị cô gái rõ ràng bị Trương Hợp Hoan nói làm cho e ngại, nhìn lẫn nhau một chút, lúc này ngay cả Sở Thất Nguyệt cũng nhìn ra tình huống không quá đúng, Trương Hợp Hoan làm chuyện này ban đầu thật ra chính là muốn hãm hại Khâu Quốc Phàm, hắn có thể làm mùng một, Khâu Quốc Phàm có thể làm mười lăm, nhắm chừng Khâu Quốc Phàm đã lén đạt thành hiệp nghị cùng ba cô gái, hoặc là cho các cô gái này điều kiện nào đó không thể cự tuyệt, để cho các cô đưa đầu mâu chỉ hướng Trương Hợp Hoan, đàn ông đều âm hiểm như vậy sao?
Cảnh sát nhắc nhở Trương Hợp Hoan: "Đồng chí Trương Hợp Hoan, anh nói chuyện tốt nhất chú ý chút, nơi này là đồn cảnh sát, không được đe dọa người khác."
Cô gái tố cáo Trương Hợp Hoan quấy rầy kia nghe thấy tên của cậu chợt ngẩn ra một chút, rồi hỏi: "Anh gọi là Trương Hợp Hoan?"
Trương Hợp Hoan gật gật đầu, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, bất quá chuyện tốt không ra cửa tiếng dữ đồn xa, nếu chuyện này bị tuồn ra ngoài chỉ sợ cũng khó coi, nói không chừng giá trị danh dự sẽ sụt giảm, chuyện hôm nay cũng có chút khó tính toán.
"Anh có phải là người dẫn chương trình Trương Hợp Hoan đài phát thanh Bằng Thành không?" Cô gái nọ hỏi.
Trương Hợp Hoan ngẩn ra, mình hiện tại danh khí lớn như vậy sao? Chẳng lẽ cô gái này là fan của mình?
Trương Hợp Hoan nói: "Là tôi, có gì à?"
Cô gái nọ kích động rú lên, ba người lại vây lên.
Cảnh sát có chút sợ hãi, chạy nhanh qua nhắc nhở các cô bảo trì khoảng cách, sợ ba cô gái xông lên làm một trận cấu xé mặt người dạ thú, vậy đánh một trận thì khó mà can.
"Lão đại, chúng em thật không nghĩ là anh, chúng em đều là thành viên Hợp gia hoan, đều là fan của anh."
Ngay cả bản thân Trương Hợp Hoan cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyển biến như vậy, chớp chớp mắt nói: "Trong thang máy thực không phải tôi."
Sở Thất Nguyệt nhìn thấy cục diện như vậy đã biết mặt hàng này sẽ không có việc gì, thật không biết xấu hổ, sờ mông fan, sờ xong rồi còn không dám thừa nhận.
Ba cô gái kích động mặt đỏ bừng, người bị sờ tên là Dương Nhất Đồng kia cười nói: "Không sao không sao!"
Cái này thực xấu hổ, Trương Hợp Hoan hiện tại mới ý thức được có chút dọa người: "Ba em gái, các em hẳn là hiểu lầm anh, anh sao có khả năng làm loại chuyện này?"
"Không sao không sao!"
Cảnh sát ở một bên cũng không rõ đến cùng là tình huống gì, nên hỏi Dương Nhất Đồng: "Đến cùng có phải anh ta quấy rầy cô không?"
Dương Nhất Đồng cười nói: "Anh ấy là lão đại của chúng em, chúng em đều là người một nhà, hiểu lầm hiểu lầm." Vẫn không nói đến cùng là Trương Hợp Hoan có sờ mó cô ta hay không.
Cảnh sát truy hỏi một câu: "Cô còn muốn cáo buộc không?"
Dương Nhất Đồng lắc lắc đầu: "Không tố cáo không tố cáo, đều là người một nhà, không sao cả." Những lời này có thể suy luận là, vẫn cho rằng Trương Hợp Hoan sờ mông cô ta, nhưng cô ta vui lòng, cô ta không tố cáo.
Sở Thất Nguyệt xoay người đi, thời điểm Trương Hợp Hoan ý thức được cô đã đi, liền nhanh đi ra ngoài, đuổi theo cô ta: "Thất Nguyệt, em đừng đi."
Ba fan đuổi tới: "Lão đại, chúng ta chụp ảnh chung đi."
Trương Hợp Hoan cười nói: "Tốt, tốt!" Yêu cầu này thực không tiện cự tuyệt, dù sao trong lòng cũng xấu hổ, lấy loại phương thức này để bồi thường tổn thất của fan một chút.
Ba fan vây quanh lên, một người trong đó đưa điện thoại di động cho Sở Thất Nguyệt: "Cảm ơn, giúp chúng tôi chụp một tấm với."