Đại Vận Thông Thiên

Chương 180: Đều là anh sai (2)

Chương 180: Đều là anh sai (2)


Sở Thất Nguyệt thật sự là hết chỗ nói, vừa rồi còn nghiến răng nghiến lợi hận không thể đưa Trương Hợp Hoan vào trại giam, sau khi biết thân phận của Trương Hợp Hoan, cả đám nhất thời biến thành fan cuồng, hiện tại fan thế nào vậy? Gặp thần tượng là chỉ số thông minh liền ra vấn đề sao?
Sở Thất Nguyệt hận không thể vạch trần bộ mặt xấu xí của Trương Hợp Hoan, vừa rồi hắn sờ cô, hắn chẳng những sờ soạng còn hung hăng nhéo mông của cô, khả năng dấu tay vẫn còn ở đó.
Sở Thất Nguyệt chung quy không làm như vậy, không phải nhân từ nương tay, mà là vì cô rõ ràng, cho dù chứng minh Trương Hợp Hoan sờ mông Dương Nhất Đồng, Dương Nhất Đồng cũng sẽ không để ý, xem khuôn mặt nhỏ đỏ bừng hạnh phúc của cô ta, chỉ sợ Trương Hợp Hoan có yêu cầu gì quá phận cô ta cũng không ngại.
Hai cô gái mỗi người kéo một cánh tay Trương Hợp Hoan, để cho Sở Thất Nguyệt chụp ảnh cho họ.
Sở Thất Nguyệt liên tiếp chụp mấy tấm, rồi trả điện thoại di động lại cho Dương Nhất Đồng.
Dương Nhất Đồng cầm lấy vừa xem, phát hiện toàn bộ chụp ảnh chung đều có chung một đặc điểm, tất cả bộ phận của Trương Hợp Hoan từ cổ trở lên đều đã biến mất.
Ba cô gái đều không vui: "Sao vậy chứ! Mặt đâu?"
Trương Hợp Hoan đi qua nhìn đã biết Sở Thất Nguyệt dùng phương thức này mắng hắn không biết xấu hổ, nên lại chụp ảnh lưu niệm với từng người một, lại lấy ra một xấp vé vào cửa nghe nhạc đưa cho các cô làm bồi thường, Dương Nhất Đồng chủ động yêu cầu add WeChat của Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan cũng không cự tuyệt.
Thật vất vả thoát khỏi ba fan nữ dây dưa, đi ra cửa đuổi theo Sở Thất Nguyệt, phát hiện Sở Thất Nguyệt cũng không đi xa.
Trương Hợp Hoan chạy chậm hai bước rồi bước chậm, cười tủm tỉm đi tới trước mặt Sở Thất Nguyệt.
Sở Thất Nguyệt nói: "Chúc mừng anh tránh được một kiếp."
"Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã lấy đá đập chân mình."
"Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt."
"Anh chỉ là đối với Khâu Quốc Phàm kia thôi, như ruồi bọ lúc ẩn lúc hiện ở bên em."
Sở Thất Nguyệt nói: "Vậy anh không phải ruồi bọ?"
Trương Hợp Hoan nói: "Em nên nghĩ đây là vấn đề của em, vì sao luôn chọc tới ruồi bọ."
Sở Thất Nguyệt xoay người bước đi, Trương Hợp Hoan bước nhanh theo sau: "Đừng nóng giận, đều là anh sai."
"Anh sai chỗ nào?"
Trương Hợp Hoan thâm tình chân thành nhìn Sở Thất Nguyệt nói: "Anh sai ở quá yêu em, thật ra anh đời này ghét nhất chính là loại đàn ông tùy tùy tiện đã động tay động chân với phụ nữ này, nhưng anh lại cố tình làm cho bản thân trở thành cái loại đáng tởm đó, Thất Nguyệt, em có biết không, anh không thể thấy đàn ông khác tới gần em, nhìn thấy họ tới gần em, anh cảm giác như thứ gì đó trân quý nhất của bản thân bị mạo phạm, loại cảm giác lo được lo mất này em có hiểu không? Anh tuy sờ soạng cô gái đó, nhưng anh không có một chút tà niệm nào với cô ta, lòng của anh là thuần khiết, cho dù anh sờ cô ta, anh cũng là vì em, nếu yêu em là có tội, anh sẽ tội đáng chết vạn lần!"
"Trương Hợp Hoan, anh hình như vẫn không ý thức được sai lầm của anh." Sở Thất Nguyệt biết rõ mặt hàng này là đang giả bộ, nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ hưởng thụ.
Trương Hợp Hoan thở dài nói: "Nếu không vì quá yêu em, anh sao lại chấp nhặt với loại rác rưởi Khâu Quốc Phàm này, nhưng anh không nên nhéo mông cô gái đó, anh hôm nay uống cũng nhiều, bình thường anh cũng quân tử mà, em biết anh cũng đã một đoạn thời gian, em nói anh đối với em có làm ra chuyện gì quá phận hay không?"
Sở Thất Nguyệt ngẫm nghĩ phương diện này thật ra không có, bất quá vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu: "Anh có biết hành vi của anh ghê tởm tới chừng nào không? Em rõ ràng thấy được chân tướng, em còn phải trái với lương tâm giúp anh làm chứng cứ giả."
Trương Hợp Hoan liên tục gật đầu: "Anh biết, anh biết em rất tốt với anh, chứng minh ở sâu trong lòng em cũng yêu anh giống như anh yêu em."
"Lăn một bên đi, em hận không thể một cước đá chết anh. Anh nói anh dù gì cũng là một người dẫn chương trình có chút danh tiếng, vạn nhất bị camera quay được, chuyện hôm nay có chứng cứ, ngày mai anh sẽ tiếng xấu lan xa, còn bị câu lưu vì tội lưu manh, anh nói anh có dọa người hay không?"
Trương Hợp Hoan nói: "Nói rất đúng, anh cũng thấy rất dọa người, quá khứ đều nói rượu có thể loạn tính, anh còn không tin, hôm nay phát sinh ở trên người anh, anh thực tin rồi, Thất Nguyệt, không bằng em cho anh cơ hội lập công chuộc tội."
Sở Thất Nguyệt nói: "Anh lập công chuộc tội như thế nào?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất