Chương 182: Bách phát bách trúng (2)
Trương Hợp Hoan đi xếp hàng theo, Sở Thất Nguyệt bịt mũi, chỉ chỉ quán kẹo đường bên cạnh, tỏ vẻ đi vào trong đó chờ cậu.
Sở Thất Nguyệt bên này vừa lấy kẹo đường, Trương Hợp Hoan bưng một hộp đậu hủ thối mới ra chảo tìm lại, Sở Thất Nguyệt nói: "Cách xa em một chút, em sợ cái mùi vị này."
Trương Hợp Hoan nói: "Ngửi thối ăn thơm, đậu hủ thối mới ra chảo, thêm tương ớt đỏ, quả thực là nhân gian chí vị, em nếm thử."
"Không!"
"Chỉ một miếng nhỏ!"
"Không!"
Trương Hợp Hoan dùng đũa gắp một miếng đậu hủ thối đưa tới trước môi Sở Thất Nguyệt, đặc biệt thích nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Sở Thất Nguyệt.
Sở Thất Nguyệt nói: "Chán ghét, người ta đang nhìn đó."
"Cho mặt mũi đi."
Sở Thất Nguyệt rốt cuộc vẫn cắn một miếng, đậu hủ thối ánh vàng rực rỡ dính thêm tương ớt màu đỏ, sắc thái làm cho người ta vui vẻ, vào miệng ngoài giòn trong mềm, quả thực ăn rất ngon.
"Thế nào?"
Sở Thất Nguyệt gật gật đầu, khóe mắt lộ ra ý cười.
"Ai u anh quên mất, em ăn đậu hủ thối, quay đầu hai ta thế nào đây!"
Sở Thất Nguyệt tạo thế muốn đánh CẬU, Trương Hợp Hoan cười nói: "Anh cũng làm một miếng, quay đầu không ai ghét bỏ ai."
Sở Thất Nguyệt đưa kẹo đường cho cậu cầm, tiếp nhận hộp đậu hủ thối tự mình ăn.
Trương Hợp Hoan cười thầm, con gái quá nửa đều như vậy, đậu hủ thối, sầu riêng lực dụ hoặc đối với họ quả thực là không thể ngăn cản, có người còn thích ăn cả vịt lộn, Trương Hợp Hoan ngẫm lại trong lòng cũng có chút sợ hãi.
Thử mấy món ăn vặt, hai người đều có chút no, Trương Hợp Hoan đi mua hai ly nước mía, đưa một ly cho Sở Thất Nguyệt, Sở Thất Nguyệt quá khứ còn chưa thấy cậu săn sóc như vậy, xem ra hôm nay mặt hàng này là thật chột dạ, biết làm sai là tốt rồi, người chỉ sợ chết cũng không hối cải.
Nhìn thấy thời gian còn sớm, Trương Hợp Hoan đề nghị đi xem phim, Sở Thất Nguyệt nói: "Hay là đừng đi, đỡ gặp phải phiền toái."
Trương Hợp Hoan nói: "Em không có khả năng cứ xui xẻo chứ?"
"Không phải em xui xẻo, là anh mỗi lần gặp anh luôn sẽ xui xẻo, anh chính là một sao chổi."
Trương Hợp Hoan vui vẻ: "Anh cảm thấy vận may của mình rất tốt." Hai người đã rời khỏi phố Hán.
Sở Thất Nguyệt đề nghị về sớm một chút, cô trở về còn phải sửa sang lại tài liệu, suy xét chuyện hội nghị ban giám đốc Hoa Phương ngày mai, Trương Hợp Hoan hôm nay cũng uống không ít rượu, ngày mai còn phải về Bằng Thành.
Trương Hợp Hoan quyết định tôn trọng ý kiến của cô, thời điểm đi dọc theo sông nhỏ về khách sạn Hán Viên, Sở Thất Nguyệt hỏi: "Anh nói thật với em, hôm nay có phải giả say hay không?"
Trương Hợp Hoan thành thành thật thật nói: "Say là say thật, giả cũng là giả một chút."
"Anh sẽ không thể thẳng thắn thành khẩn một chút, bớt dùng chiêu trò một chút hay sao?"
"Cũng chỉ là đối với em anh mới tiêu phí tâm tư lớn như vậy, đối với cô gái khác, anh lười vận dụng não tế bào."
"Dù sao em cũng không tin."
Điện thoại di động của Trương Hợp Hoan báo một tiếng, lấy ra xem thì là trung tâm mua sắm American Express Centurion đề cử đạo cụ mới —— Bách phát bách trúng, cần 2.000 giá trị danh dự để đổi.
Trương Hợp Hoan có chút mẫn cảm, cậu phát hiện phàm là thời điểm trung tâm mua đều cử cho cậu đạo cụ mới, bình thường đều sẽ gặp chuyện không may, cái Bách phát bách trúng này là thứ gì vậy? Chẳng lẽ là trị liệu vô sinh?
Còn chưa kịp xem thuyết minh, trước mặt có một chiếc Van đang lái đến đây, cố ý mở ra đèn xe chiếu về phía bọn họ. Sở Thất Nguyệt cúi đầu, Trương Hợp Hoan đưa tay che mắt, cậu dự cảm có chút không ổn, liền kéo Sở Thất Nguyệt ra sau người.
Xe Van dừng lại ở ven đường, cửa xe kéo ra, từ trên xe đi xuống tám người lực lưỡng, mỗi người trong tay đều cầm một cây gỗ.
Trương Hợp Hoan kéo Sở Thất Nguyệt chạy ra sau, mặt sau cũng có một chiếc Van chận lại, đường trước sau đều bị ngăn cản.
Trương Hợp Hoan bảo hộ Sở Thất Nguyệt ở sau người, Sở Thất Nguyệt lấy ra điện thoại di động báo cảnh sát.
Điện thoại di động vừa mới lấy ra. Vù một tiếng, một cục đá đã đánh trúng điện thoại di động của cô, là có người dùng ná từ xa xa chuẩn xác không lầm bắn trúng mục tiêu, màn hình điện thoại di động nhất thời vỡ nát, Sở Thất Nguyệt bị dọa giật mình, điện thoại di động rơi ở trên đất, hoàn hảo tay không bị thương.
Trương Hợp Hoan phát hỏa, nhìn xung quanh vây tới tổng cộng 15 người, mỗi người trong tay đều mang theo một gậy, nếu chỉ có mình cậu, phá vây hẳn không khó, nhưng hiện tại bên cạnh còn có Sở Thất Nguyệt, cậu phải cam đoan Sở Thất Nguyệt an toàn.
Trương Hợp Hoan lâm nguy không loạn: "Mấy anh em có ý gì đây?"
Người đầu trọc cầm đầu như hổ rình mồi nhìn Trương Hợp Hoan nói: "Hôm nay là mày quấy rối bạn gái tao à?"
Trương Hợp Hoan ngẩn ra, vốn tưởng rằng sự kiện Dương Nhất Đồng đã chấm dứt, không nghĩ tới chuyện này còn chưa dứt, cậu cười nói: "Các anh nhận sai người rồi."