Chương 181: Bách phát bách trúng (1)
"Anh mời em ăn cơm, quán nướng Đại Hồng Bằng có được không, hồi ức một chút thời gian tốt đẹp hai ta lần đầu dùng bữa tối với nhau."
"Còn dám uống, anh lại uống không biết còn làm ra chuyện vô liêm sỉ gì." Lúc này Sở Thất Nguyệt thật ra đã nguôi giận.
Điện thoại di động của Trương Hợp Hoan kêu lên, Lưu Trường Hà gọi điện thoại tới, hỏi cậu đã tỉnh rượu hay chưa, ở đầu kia điện thoại Lưu Trường Hà cười rất lớn, Trương Hợp Hoan lo lắng Sở Thất Nguyệt nghe được, nhanh chạy sang một bên vài bước, Sở Thất Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, đoán cũng không phải là chuyện gì tốt.
Lưu Trường Hà gọi điện thoại lại đây là muốn mời Trương Hợp Hoan cùng Sở Thất Nguyệt buổi tối tiếp tục uống rượu, Trương Hợp Hoan uyển chuyển cự tuyệt, nhân dân huyện Hán nhiệt tình hiếu khách cậu rõ ràng cảm nhận được, đêm nay là thật không thể uống.
Sự kiện phát sinh bên trong thang máy có chút hủy hình tượng, cậu phảu bù đắp lại, người khác thấy cậu thế nào cũng không sao cả, nhưng cậu để ý cái nhìn của Sở Thất Nguyệt, nha đầu kia mắt rất độc, mình ra tay nhanh như vậy cũng bị cô ta nhìn thấy.
Lưu Trường Hà cũng tỏ vẻ lý giải, nói với Trương Hợp Hoan buổi sáng ngày mai anh ta đi Bằng Thành, nếu Trương Hợp Hoan muốn đi nhờ xe thì sẽ ghé qua đón, Trương Hợp Hoan vừa vặn chuẩn bị buổi sáng ngày mai trở về, lập tức đáp ứng, hẹn thời gian cùng Lưu Trường Hà.
Trương Hợp Hoan cúp điện thoại trở lại bên cạnh Sở Thất Nguyệt, cười nói: "Lưu đại ca, buổi tối còn muốn mời chúng ta ăn cơm, anh đã từ chối."
"Lưu đại ca kia của anh cũng không phải người tốt gì, chỉ biết chuốc rượu."
"Chúng ta buổi tối không uống, không bằng anh mời em đi xem phim?"
Sở Thất Nguyệt lắc lắc đầu, những gì gặp phải ở lần trước xem phim cô ký ức vẫn còn mới, cũng không muốn gặp phải chuyện xui xẻo gì nữa, cô ngẫm nghĩ nói: "Đi phố Hán một chút đi, tùy tiện ăn chút đồ ăn vặt."
Trương Hợp Hoan hôm nay đối với cô là nói gì nghe nấy, phố Hán cách nơi này không xa, hai người đi bộ qua, Trương Hợp Hoan nhìn ra Sở Thất Nguyệt còn chưa thể quên được chuyện hoang đường kia, vì thế trước chuyển hướng đề tài, nói từ chuyện trại nuôi heo lên, Trương Hợp Hoan cho rằng Sở Thất Nguyệt hợp tác cùng Trương Phú Quý vẫn phải để ý nhiều, Trương Phú Quý này nuôi heo là hảo thủ, đừng nhìn hắn bằng cấp không cao, tâm nhãn cũng không ít.
Sở Thất Nguyệt nói: "Chuyện anh nói em cũng đã nghĩ qua, cho nên em cho ông ta 20% cổ phần công ty."
"Nếu không kiếm được tiền còn dễ nói, nếu về sau buôn bán lời nhiều, ông ta khả năng sẽ không thỏa mãn."
"Vậy anh nói làm sao đây? Em cho anh một ít cổ phần danh nghĩa, anh giúp em trấn áp ông ta."
"Em không phải cảm thấy anh là đang kiếm chỗ tốt từ nơi em đấy chứ?"
"Em cũng không nghĩ như vậy, Trương Hợp Hoan, anh tâm nhãn quá nhiều, ngay từ đầu anh không phải là cổ động em mở trại nuôi heo sao, em cũng đang không có chuyện gì làm, bằng không em cũng không đầu tư vào cái nghiệp chăn nuôi này, thế nào? Anh bới chuyện này lên, giờ anh muốn bỏ gánh mặc kệ sao?"
"Vậy cũng không phải, chuyện của em cũng là chuyện của anh, Trương Phú Quý nếu dám làm chuyện có lỗi với em, anh khẳng định không tha cho hắn, bất quá anh cảm thấy, chuyện này tốt nhất tìm dân bản xứ, Lưu Trường Hà ở huyện Hán rất có uy vọng, nếu anh ta nguyện ý gia nhập, khẳng định có thể đè đầu Trương Phú Quý."
Sở Thất Nguyệt nói: "En lại không quen với Lưu Trường Hà, không bằng cho anh ta 5% cổ phần danh nghĩa?"
Trương Hợp Hoan nói: "Lão Lưu này thực trượng nghĩa, em cho anh ta cổ phần công ty không không người ta chưa chắc đã nhận, như vậy đi, anh sáng mai cùng anh ta về Bằng Thành, trên đường anh hỏi ý của anh ta một chút, nếu anh ta có hứng thú nhập cổ thì không gì tốt hơn."
Sở Thất Nguyệt gật gật đầu, lúc này hai người đã đi tới phố hán, thông qua trao đổi Sở Thất Nguyệt cũng đã thư thái hơn rất nhiều. Cô cũng nghĩ thông, Trương Hợp Hoan làm chuyện đó ở trong thang máy cũng không gọi là đùa giỡn lưu manh, chỉ là làm chuyện xấu.
Điểm xuất phát chính là muốn hố Khâu Quốc Phàm, từ trên chuyện này cũng có thể nhìn ra hắn ghen tị, chứng minh hắn để ý mình, nghĩ đến một tầng này Sở Thất Nguyệt ngược lại có chút vui vẻ, cô hoài nghi mình đã bị Trương Hợp Hoan tẩy não.
Huyện Hán dù sao cũng là một huyện thành nhỏ, phố Hán chỉ là một phố giả cổ, cũng không có bao nhiêu nội tình văn hóa, bán trang phục, bán đồ cũ, bán đồ ăn vặt, hỗn độn không trật tự, nhưng người thật ra không ít.
Đi chưa tới mấy bước đã ngửi thấy một mùi thối, Trương Hợp Hoan hít hít mũi: "Thật thơm!"
Sở Thất Nguyệt vẻ mặt cổ quái nhìn hắn: "Anh là khứu giác gì vậy? Không phân biệt được mùi thối sao?"
Trương Hợp Hoan theo cổ hương vị này tìm qua, nhìn thấy cách đó không xa có một cái Đậu hủ thối Từ ký, trước cửa quán nhỏ xếp một hàng dài.