Chương 185: Hai cha con (1)
Khâu Quốc Phàm bị chọc giận: "Cậu nói cái gì? Cậu đây là uy hiếp, tôi sẽ báo cảnh sát."
"Báo đi, Khâu Quốc Phàm, hai chuyện hôm nay đều là anh làm."
"Cậu có chứng cứ gì?"
"Tôi không cần chứng cứ, dù sao cứ tính trên đầu anh, anh tốt nhất ghi nhớ cho tôi, một mẫu ba phần đất ở cái huyện Hán này, thật đúng là không có ai dám trêu tới Trương Hợp Hoan tôi." Trương Hợp Hoan nói xong cúp điện thoại, câu cuối cùng kia nghe thì khí phách chứ nói thật ra là thổi da bò, muốn nói gần đây người chọc tới hắn thì thật đúng là không ít.
Sở Thất Nguyệt tuy có một khoảng cách với cậu, nhưng Trương Hợp Hoan nói cô đều nghe được, tuy không thích cách nói của Trương Hợp Hoan, nhưng chung quy là vì mình, nên không những không cảm thấy chán ghét, trong lòng lại có chút ấm áp cùng vui vẻ.
Trương Hợp Hoan đưa 10.000 đồng cho cô để cô ngày mai đi mua điện thoại di động mới.
Sở Thất Nguyệt lắc lắc đầu tỏ vẻ không cần, cô còn dự phòng, tiền này vẫn lưu lại cho cậu, tiền này dù sao cũng là cậu khổ khổ cực cực đánh nhau một hồi mới có được.
…
Chín giờ sáng ngày hôm sau Lưu Trường Hà đúng giờ đến đón Trương Hợp Hoan, vẫn là Tiểu Phương lái xe. Sở Thất Nguyệt đã đi nhà máy sản xuất dược phẩm, cũng không có nói lời từ biệt với cậu.
Trương Hợp Hoan vừa lên xe, Lưu Trường Hà đã phát hiện vết bầm trên trán cậu, sau khi hỏi qua mới biết được Trương Hợp Hoan tối hôm qua đánh nhau với người khác, Lưu Trường Hà nghe nói người chận đánh là Lục Bình, tỏ vẻ anh ta sẽ ra mặt giúp Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan nói cậu đã giải quyết xong rồi.
Lưu Trường Hà biết cậu có thể đánh, bất quá Lục Bình ở huyện Hán cũng là một người có thể đánh, hỏi qua kết quả xử lý biết Trương Hợp Hoan cũng không thiệt thòi.
Trương Hợp Hoan nhớ tới chuyện thảo luận cùng Sở Thất Nguyệt ngày hôm qua, trên đường hỏi Lưu Trường Hà có ý đầu tư trại nuôi heo hay không.
Lưu Trường Hà ăn ngay nói thật, anh ta hiện đang chuyên tâm mở võ giáo, trước mắt trọng tâm đang hướng về Bằng Thành, sân bãi đã thuê rồi, hôm nay đi chính là làm cho xong chuyện trang trí, bất quá đồ đệ Tiểu Phương của anh ta có hứng thú đối với nghiệp chăn nuôi, ngày hôm qua nghe bọn họ nói chuyện tiền cảnh tốt như vậy thì cũng có chút suy nghĩ, rất muốn nhập cổ.
Trương Hợp Hoan coi như có chút hiểu biết đối với Tiểu Phương, đừng nhìn cậu ta tuổi không lớn, nhưng ở huyện Hán nhân mạch rất rộng, rất nhiều chuyện Lưu Trường Hà làm không xong đều thông qua đồ đệ này, hơn nữa Trương Gia Tài con của Trương Phú Quý cũng nghe lời Tiểu Phương, có hắn gia nhập, vừa vặn có thể trấn cha con Trương gia.
Trương Hợp Hoan thay Sở Thất Nguyệt đáp ứng, về phần đầu tư bao nhiêu, chiếm bao nhiêu cổ phần công ty, Sở Thất Nguyệt tự sẽ cho ra đánh giá công bình, nói ngắn gọn là khẳng định sẽ không để cho Tiểu Phương chịu thiệt.
Lưu Trường Hà xuống xe ở sân bãi, vốn định mời Trương Hợp Hoan đi tham quan khu tập luyện mà anh ta thuê, nhưng Trương Hợp Hoan còn phải đi gặp mặt cha, hôm nay chỉ có thể tạm gác lại, nhờ Tiểu Phương lái xe đưa Trương Hợp Hoan đến đài phát thanh.
Trương Hợp Hoan xuống xe trước trao đổi số điện thoại với Tiểu Phương, mới biết tên đầy đủ của Tiểu Phương là Phương Cương.
Tiểu Phương mới vừa đi, cha Trương Gia Thành lái một chiếc BJ Jeep 212 tới, dừng xe ở bên cạnh Trương Hợp Hoan, Trương Gia Thành ló ra ngoài cửa xe vui vẻ nói: "Con trai!"
Trương Hợp Hoan nhìn thoáng qua cha ở trong xe, diện mạo giống như đúc trong trí nhớ, chẳng qua ăn mặc hơi có chút lôi thôi, tóc dài mà rối tung, xem ra đã lâu không cắt tóc, nhớ cha trong quá khứ là một người cực kỳ chú trọng dáng vẻ, ngẫm lại bộ dáng của mẹ Liễu Vân Tư hiện tại, thì cũng bình thường trở lại, đã không phải là hào môn gì, dân chúng bình dân nào có chú ý nhiều như vậy.
Trương Hợp Hoan mở cửa xe ngồi xuống, đóng hai cái mới đóng được cửa xe lại, thở dài nói: "Cha, cái này xe cũng quá nát rồi."
"Có xài là may rồi, cha từ tỉnh thành lái đến đây dọc đường chết máy hai lần, may mà cha biết sửa xe, bằng không trời tối chưa chắc đã đến được."
"Cha không phải phát tài sao? Sao không đổi cái xe tốt hơn?"
Trương Gia Thành nói: "Vừa đặt một chiếc CRV, tháng sau mới về, ài, con trai, con còn chưa có xe đi, cái xe này quay đầu cha sẽ không lái đi, để lại cho con luyện tập."
Trương Hợp Hoan cười cười.
Trương Gia Thành nói: "Sao vậy? Lo lắng nuôi không nổi à? Không có sao, tiền xe hàng năm cha trả cho con."
"Đừng khinh người, con giờ là người có tiền lương, đi ăn cơm, con mời!"
Trương Hợp Hoan vốn định mời cha ăn nhà hàng, nhưng Trương Gia Thành đã lâu không tới Bằng Thành, lại nhớ tới món nồi đất của Bằng Thành, hai cha con đi một tiệm nồi đất có tiếng ở gần đó.