Chương 64: Trên đường đi gặp kẻ trộm (2)
Trương Hợp Hoan lắc lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt Sở Thất Nguyệt gằn từng chữ: "Chút tiền của cô tôi căn bản không có để vào mắt, bất quá tôi ham là sắc đẹp của cô."
Sở Thất Nguyệt giẫm mạnh chân phanh, Trương Hợp Hoan bất ngờ không kịp phòng đầu bắn về phía kính xe, lại bị dây an toàn kéo trở về.
Sở Thất Nguyệt lợi dụng tai nghe bluetooth kết nối điện thoại: "Alo, đã biết, đi cùng đi, cúp máy nha."
Trương Hợp Hoan chỉ chỉ tòa nhà phát thanh truyền hình ở một bên: "Ta đến rồi, ài, cô đưa tôi đi đâu vậy?"
"Đến anh sẽ biết."
Sở Thất Nguyệt trực tiếp lái xe chạy đến đồn cảnh sát trực thuộc, Trương Hợp Hoan tối hôm qua đã cùng cô đến đây, thở dài nói: "Tới nơi này làm gì? Ta còn có công tác làm chưa xong đây."
"Không chậm trễ của anh bao nhiêu thời gian."
Hai người tới phòng dự thẩm, Sở Thất Nguyệt ý bảo Trương Hợp Hoan đi vào, cô chờ ở bên ngoài, Trương Hợp Hoan có loại dự cảm có điềm xấu, sao cảm giác bị cô ta hố vậy?
Đi vào, một cảnh sát chờ cậu: "Trương Hợp Hoan phải không?"
Trương Hợp Hoan gật gật đầu, điều tra tình huống ngày hôm qua chính là cảnh sát này, biết rõ còn cố hỏi.
Cảnh sát bảo cậu ngồi xuống ở đối diện, đánh giá một chút rồi nói: "Có tình huống muốn xác minh với anh một chút, anh trước đây có biết Tiền Kiến quân không?" Anh ta trước khi nói chuyện đã mở máy ghi âm.
Trương Hợp Hoan lắc lắc đầu.
"Nói chuyện!" Cảnh sát thanh âm có chút nghiêm khắc.
"Không biết."
"Anh có phải đang theo đuổi Sở Thất Nguyệt hay không?"
Trương Hợp Hoan rõ ràng, người ta hoài nghi Tiền Kiến Quân là cậu thuê, lợi dụng loại phương pháp này chế tạo cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, khó trách Sở Thất Nguyệt kéo cậu đến đồn cảnh sát.
"Là cô ta theo đuổi tôi!"
Cảnh sát ngẩng đầu lên, một lần nữa đánh giá Trương Hợp Hoan, tuy Trương Hợp Hoan bộ dạng không tệ, nhưng Sở Thất Nguyệt người ta cũng là một vị đại mỹ nữ, hơn nữa Sở Thất Nguyệt là thân phận gì? Chủ tịch xí nghiệp lớn, đại tiểu thư thân gia trăm triệu, theo đuổi cậu? Có khả năng sao?
Trương Hợp Hoan nhìn ra đối phương nghi ngờ: "Không tin anh đi hỏi cô ta, chúng tôi lần đầu tiên gặp mặt có phải cô ta theo đuổi tôi hay không?"
"Anh đừng chuyển hướng đề tài, nói thật cho anh biết, Tiền Kiến Quân hôm nay một mực chắc chắn người thuê hắn hắt nước tiểu lên người Sở Thất Nguyệt chính là anh."
Trương Hợp Hoan nói: "Đó là vô lại, tôi là người dẫn chương trình đài phát thanh huyện, tôi là nhân vật công chúng, tôi sao có khả năng làm loại chuyện không thể ra anh áng này, như vậy đi, anh tìm hắn đối chất với tôi, hỏi sẽ rõ ràng."
"Không cần anh tới dạy tôi làm như thế nào!" Cảnh sát đối với thái độ của Trương Hợp Hoan có chút bất mãn.
Lúc này cửa phòng được gõ, sở trưởng đồn cảnh sát từ bên ngoài đi vào, cảnh sát phụ trách thẩm vấn nhanh đứng dậy: "Lý sở!"
Lý sở trưởng gật gật đầu, cười cười với Trương Hợp Hoan: "Đồng chí Tiểu Trương, anh trở về đi."
Cảnh sát ngẩn ra, còn chưa có thẩm vấn xong mà.
Trương Hợp Hoan đứng dậy rời khỏi, nhìn thấy Sở Thất Nguyệt ở tại hành lang chờ mình, trừng mắt nhìn cô ta một cái nói: "Cô cũng thật là, đại nghĩa diệt thân."
Sở Thất Nguyệt cười lên: "Tôi nếu là đại nghĩa diệt thân anh hôm nay cũng đừng nghĩ đi ra được." Thì ra cô đi tìm Lý sở nói rõ tình huống, cô cho rằng Trương Hợp Hoan không có khả năng làm chuyện này, tối hôm qua thời điểm đi đài phát thanh làm tiết mục, Trương Hợp Hoan cũng không biết cô đến, hơn nữa trong lúc đó bọn họ vẫn cùng một chỗ, trên đường Trương Hợp Hoan ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, sao có khả năng sắp xếp người trước mai phục ở bãi gởi xe mà phục kích cô?
Sở dĩ muốn đưa Trương Hợp Hoan đến đây, chính là muốn nói rõ ràng chuyện này.
Lý sở đi ra sau, cam đoan với bọn họ nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.
Trải qua như vậy đã đến giữa trưa, Trương Hợp Hoan đề nghị cùng nhau ăn cơm, hai người cùng đi quán cá phụ cận, đi đến cửa quán cá, Trương Hợp Hoan liếc mắt một cái đã thấy được xe máy dựng ở cửa, chiếc xe máy nọ rõ ràng cậu đã bị mất ở sông Tiểu Thương, ngay cả biển số xe cũng chưa đổi, Trương Hợp Hoan bảo Sở Thất Nguyệt hỗ trợ báo án.
Lúc này đã có người đi ra từ trong quán cá, rõ ràng có uống rượu, mặt đỏ bừng, lảo đảo đi đến bên xe máy lấy ra chìa khóa chuẩn bị lái đi.
Trương Hợp Hoan một bước sải liền vọt lên, thừa dịp người trên xe không chú ý, một tay rút chìa khóa xe ra, lúc này cả người lẫn tang vật đều lấy được.
Người trên xe có chút mộng, trừng mắt nhìn Trương Hợp Hoan nói: "Mày bị bệnh à? Rõ ràng ban ngày muốn cướp xe à?"
"Cái xe này từ đâu?"
Người lái xe ngẩn ra một chút, bỗng nhiên xoay người từ trên xe máy đi xuống, muốn bỏ chạy, Trương Hợp Hoan sao có thể để hắn chạy, từ trên đất nhặt lên nửa viên gạch, lần này đã ác hơn, không thể dùng điện thoại di động, đồ chơi nọ phí tổn quá cao.