Đại Vận Thông Thiên

Chương 69: Ca không muốn cố gắng (1)

Chương 69: Ca không muốn cố gắng (1)


Sở Thất Nguyệt cảnh giác nhìn cậu, tiểu tử này một bụng tâm nhãn, nhiệt tình như vậy, còn không phải suy nghĩ biện pháp kết bạn với mình sao, chớp chớp hai mắt nói: "Không cần, tôi đã sắp xếp rồi, vạn vô nhất thất."
Trương Hợp Hoan nói: "Sở Thất Nguyệt, cô cảnh giác nặng như vậy sao? Hai ta ít nhiều cũng coi như là cùng mưa gió cùng hoạn nạn, cô ngay cả tín nhiệm tối thiểu đối với đồng chí cách mạng như tôi cũng không có." Cậu lắc lắc đầu: "Thương tự tôn, tôi đi đây!" Nếu không phải vì chờ Sở Thất Nguyệt, cậu đã lấy vẽ lên xe rồi.
"Đi đâu vậy?"
"Bằng Thành, về nhà, tôi không nói với cô nữa." Trương Hợp Hoan mở cửa xe nhảy xuống, vừa đi ra lập tức giống như vào phòng xông hơi vậy.
Sở Thất Nguyệt hạ cửa kính xe xuống: "Trương Hợp Hoan, cần tôi tiễn anh một đoạn đường hay không?"
Trương Hợp Hoan nhanh mở cửa xe lại ngồi xuống: "Muốn! Đương nhiên muốn!"
Sở Thất Nguyệt bảo cậu buộc đai an toàn, lái xe chạy về phía Bằng Thành.
Từ huyện Hán nam lên cao tốc, 40 phút tới phía bắc Bằng Thành, có thể vào vành đai Bằng Thành thì gặp kẹt xe, đi một chút dừng một cái hơn một giờ mới đưa Trương Hợp Hoan đến nơi.
Trên đường Sở Thất Nguyệt liên tiếp gọi vài cuộc điện thoại, chủ yếu là liên hệ chú tư Sở Quốc Lực của cô, Sở Quốc Lực nói cho cô đài tỉnh bên kia đã xử lý thỏa đáng, lo lắng của cô căn bản là dư thừa, phương diện đài tỉnh đã hứa hẹn sẽ không phát sóng tin tức xấu có liên quan đến tập đoàn bọn họ.
Trương Hợp Hoan một bên nghe cảm giác có chút có lỗi với Bạch Anh, Bạch Anh có lòng tốt nói cho cậu tin tức này, mình lại thông báo cho Sở Thất Nguyệt, nhưng nghĩ lại, tin tức không phải theo đuổi tính chân thật sao, nếu Bạch Anh phát ra tin tức điều tra không thật, đến lúc đó mới gây nên trò cười thì sao, từ một tầng này mà nói, cậu ngược lại là đang giúp Bạch Anh.
Trước khi xuống xe khách khí một câu cùng Sở Thất Nguyệt: "Không bằng theo tôi về nhà gặp mẹ tôi?"
Sở Thất Nguyệt liếc mắt nhìn cậu một cái: "Tôi gặp mẹ anh để làm gì? Anh bị bệnh thần kinh à!"
"Thì sớm muộn gì cũng gặp mà."
Sở Thất Nguyệt hạ kính đen xuống, cho cậu một cái ánh mắt khinh bỉ để cho chính cậu tự cảm nhận.
Trương Hợp Hoan ha ha cười nói: "Thật xấu hổ, vậy cô ngày mai khi nào thì tới đón tôi?"
"Tôi nói sẽ đến đón anh sao?"
"Cô đưa tôi tới đây, sao lại không đón tôi trở về? Làm việc trước sau vẹn toàn, cô phải chịu trách nhiệm với tôi chứ!"
Sở Thất Nguyệt cố nhịn cười: "Được, tôi đón anh, anh chờ điện thoại của tôi."
"Số QQ của cô là bao nhiêu?"
"Anh không phải phóng viên thần thông quảng đại? Cái này còn có thể làm khó được anh?"
Sở Thất Nguyệt nhấn chân ga phóng đi nhanh như chớp.
Trương Hợp Hoan đứng ở ven đường làm một cái hôn gió về phía chiếc Mercedes đời G, vừa quay đầu nhìn thấy em gái cậu Trương Hợp Nguyệt đang đứng ở sau trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu.
Trương Hợp Hoan vui tươi hớn hở đi đến trước mặt em gái, đưa tay vỗ vỗ mặt của nó.
Trương Hợp Nguyệt có chút không thể tưởng tượng chớp chớp mắt nói: "Ca, anh ngồi chiếc đó về?"
Trương Hợp Hoan gật gật đầu.
"Chiếc đó hơn 2 triệu!"
Nhìn thấy bộ dáng chưa nhìn qua được nhiều thứ của em gái, Trương Hợp Hoan có chút đau lòng, hơn 2 triệu tính cái rắm, quá khứ nhà chúng ta mua đều là Bentley trở lên, phi cơ riêng cũng đã có.
"Trong xe hình như là phú bà!"
Trương Hợp Hoan thở dài nói: "Trách anh, anh có chút không muốn cố gắng." Rút từ trong ví tiền ra 300, trả lại cả vốn lẫn lời cho Trương Hợp Nguyệt.
Trương Hợp Nguyệt cầm 300 đồng nọ, quả thực giống như nằm mơ vậy, tiền mừng tuổi năm trước, cuối cùng đã trở lại, anh mình cuối cùng đã có việc, rốt cuộc đổi tính.
Trương Hợp Hoan mang theo qua vừa vào nhà đã được lão mẹ Liễu Vân Tư nhiệt liệt hoan nghênh bằng một đôi dép màu hồng.
May là Trương Hợp Nguyệt đã được 300 đồng của cậu cảm hóa che chở, mới tránh được đòn truy sát liên hoàn của lão mẹ.
Liễu Vân Tư chỉ vào mũi Trương Hợp Hoan hầm hừ nói: "Thứ không biết phấn đấu, thật vất vả mới tìm được việc, lúc này mới vừa làm mấy ngày, con đã từ chức? Có phải muốn lão nương nuôi con cả đời hay không?"
Trương Hợp Hoan cợt nhả nói: "Người là đi tới chỗ cao, nước là chay xuống chỗ thấp." Từ trong ví lấy ra một xấp Mao gia gia đưa cho lão mẹ, chừng 10.000.
"Tiền con lấy chỗ nào?" Liễu Vân Tư lại cầm đôi dép xông lên, nhằm đầu Trương Hợp Hoan mà đánh xuống: "Mẹ bảo con học hành cho tốt mà!"
Trương Hợp Hoan không ngừng kêu khổ mà nói: "Cái này là tiền nhuận bút của con, ai ui, mẹ này, mẹ có thể đừng đánh đầu hay không, con toàn dựa vào thứ này kiếm tiền nuôi nhà đó, 10.000 này là con hiếu kính ngài."
Liễu Vân Tư cầm lấy tiền có chút ngẩn ra, tiểu tử này từ nhỏ đến lớn trừ bỏ lấy tiền trong nhà ra thì khi nào thấy hắn đưa về nhà? Quá đột nhiên, khó tiếp thu.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất