Chương 71: Vì sao gạt tôi (1)
Trương Hợp Hoan nói: "Em biết, em với cô ấy quan hệ cũng không tệ lắm."
Người một nhà đều nhìn về phía Trương Hợp Hoan, ở trong cảm nhận người trong nhà thì người dẫn chương trình tiết mục đài tỉnh đã là đại minh tinh, chỉ như Trương Hợp Hoan, cũng có thể quen biết đại minh tinh?
Trương Hợp Hân nói: "Mỗi ngày đều gặp mặt đúng hay không? Giống với anh rể của em rồi đó."
Mọi người đều cười lên, Vu Hán Khanh gật gật đầu nói: "Vẫn là anh có vẻ quen với cô ta hơn, thời điểm cô ta dẫn tin tức sớm anh đã quen biết rồi."
Bạch Anh dẫn tin tức sớm đã là chuyện năm năm trước, Vu Hán Khanh đáy lòng khinh thường cậu em vợ này, làm gì không được, thổi da bò thật ra có một bộ.
Trương Hợp Hoan lười giải thích với bọn họ, cậu quan tâm là "Đánh thẳng chân tướng" đêm nay nói cái gì? Tuy Sở Thất Nguyệt nói qua tập đoàn bọn họ đã làm tốt quan hệ xã hội, nhưng Trương Hợp Hoan vẫn có chút không yên tâm, Hoa Phương trước đó đã làm quan hệ xã hội, cho nên tiết mục của mấy người Bạch Anh mới có thể bị gác, nhưng Bạch Anh đã chính miệng nói tiết mục lại được thông qua rồi.
Dù sao đáp án sắp công bố.
"Ngày gần đây tổ chuyên mục chúng tôi nhận được nhiều hộ nuôi dưỡng chuyên nghiệp trấn Trương Trại huyện Hán Hương thành phố Bằng Thành, áo cá bọn họ nhận thầu xuất hiện hiện tượng bầy cá tử vong lượng lớn, cho là chúng tôi phái ra phóng viên tới hiện trường phỏng vấn "
Trương Hợp Hoan thời điểm nghe tới đoạn này đã ý thức được tập đoàn Y Dược Hoa Phương quan hệ xã hội đã thất bại, không ít hình ảnh chọn dùng trong tin tức đều đến từ cậu, có một bộ phận là video Bạch Anh quay được, đúng là hiện trường cậu lúc ấy một mình cứng rắn kháng hơn hai mươi bảo an, xuất phát từ mục đích bảo hộ riêng tư mà đã xử lý che mặt cậu đi, không nghĩ tới mình hiện tại lại có được đãi ngộ như của Akiho Yoshizawa vậy, chỉ là bộ vị xử lý không giống mà thôi.
Vu Hán Khanh lẩm bẩm: "Đầu năm nay cái gì cũng che, nhìn một chút cũng không đã nghiền."
Trương Hợp Hân vụng trộm nhéo chồng một chút, mặt hàng này chính là miệng tùy tiện.
Liễu Vân Tư bởi vì nghe đến huyện Hán cho nên lưu ý một chút, dù sao cũng là nơi con bà công tác.
Trương Hợp Nguyệt nói: "Ồ, người này sao có chút giống anh mình."
Mấy người đều nhìn về phía Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan cũng giả bộ nói: "Xác thực có chút giống, anh nếu có thể đánh như vậy thì tốt rồi."
Trương Hợp Nguyệt nói: "Người ta cũng là làm tin tức, anh cũng là làm tin tức, nhìn xem người ta chân thật bao nhiêu, anh lại đi chụp heo chụp trẻ con." Càng nhìn càng giống anh của cô.
Trương Hợp Hoan vui tươi hớn hở gật gật đầu.
Liễu Vân Tư kề sát vào TV, không đợi bà tới gần trên màn hình đã chuyển cảnh.
Điện thoại di động Trương Hợp Hoan vang lên, Trương Hợp Hoan xem qua là Sở Thất Nguyệt, âm thầm thở dài, tám chín phần mười là về “Đánh thẳng chân tướng” rồi, vẫn cầm lấy điện thoại.
Vừa tiếp máy, đã nghe thấy Sở Thất Nguyệt phẫn nộ kêu lên: "Trương Hợp Hoan, anh ra đây cho tôi!"
Trương Hợp Hoan lập tức cúp điện thoại, nghe ý tứ Sở Thất Nguyệt đây là muốn khởi binh vấn tội, nhưng chuyện này thực không tại cậu, đã phát ra cảnh cáo cho Sở Thất Nguyệt trước rồi, trên đường về Bằng Thành, cậu còn chuyên môn xác nhận, nhưng từ tình huống trước mắt cho thấy, tập đoàn y dược Hoa Phương lần này quan hệ xã hội không thể nghi ngờ là đã thất bại.
Ngẩng đầu phát hiện mẹ đang theo dõi cậu, Trương Hợp Hoan cười nói: "Đồng chí Liễu Vân Tư, con phát hiện mẹ có chút yêu thương con quá rồi đó."
Liễu Vân Tư xì một tiếng rồi nói: "Trên TV kia đến cùng có phải con hay không?"
Trương Hợp Hoan nói: "Con cũng hoài nghi, con bên ngoài có phải còn có huynh đệ sinh đôi hay không?"
"Cút đi! Thứ không đứng đắn."
Vu Hán Khanh đứng dậy cáo từ, Trương Hợp Hoan lo lắng mẹ giữ lấy cậu mà đưa ra nghi vấn, lấy cớ đi tiễn chị và anh rể.
Đi đến cửa Vu Hán Khanh lấy xe điện, chở Trương Hợp Hân rời đi, Trương Hợp Hân xua tay ý bảo em trở về.
Trương Hợp Hoan vốn tưởng rằng Sở Thất Nguyệt còn có thể gọi điện thoại lại, nhưng đợi hồi lâu không tin tức, khó tránh khỏi có chút lo lắng tình huống của cô, tuy Sở Thất Nguyệt là chủ tịch tập đoàn y dược Hoa Phương, nhưng Trương Hợp Hoan luôn cảm thấy cô có chút lực bất tòng tâm.
Một mình đi bộ đến đường cái, chuẩn bị đứng đó một lát lại trở về, trong lúc vô ý nhìn thấy một chiếc Mercedes G màu đen đang dừng ở chỗ hôm nay cậu xuống xe, nương theo ánh đèn đường thấy rõ biển số thì đúng là Sở Thất Nguyệt.
Trương Hợp Hoan rón ra rón rén đi đến bên xe, từ cửa kính nhìn vào, thấy ghế điều khiển không có người, xem ra Sở Thất Nguyệt không ở trong xe.
Xoay người nhìn nhìn xung quanh, không thể tưởng được cửa kính xe phía sau hạ xuống, Sở Thất Nguyệt ngồi ở ghế sau, nhìn về phía cậu nói: "Anh làm gì? Muốn trộm xe sao?" Cô mắt hồng hồng, rõ ràng vừa mới khóc, bên trong cửa kính bay ra mùi rượu.