Chương 72: Vì sao gạt tôi (2)
Thật ra thời điểm cô gọi điện thoại cho Trương Hợp Hoan thì đã đến nơi đây, không nghĩ tới Trương Hợp Hoan không chút do dự cúp điện thoại của cô, Sở Thất Nguyệt trong xe có rượu, tự mình lấy uống, cô cũng biết uống rượu không thể lái xe, vì thế đi ra ghế sau ngồi.
Trương Hợp Hoan lắc lắc đầu: "Tôi muốn trộm người."
Sở Thất Nguyệt nắm lấy áo của cậu: "Vì sao gạt tôi? Vì sao lại gạt tôi?" Nói xong liền khóc lên.
Trương Hợp Hoan đi mở cửa xe, cửa xe bị Sở Thất Nguyệt khóa từ bên trong, Trương Hợp Hoan nói: "Tôi không có gạt cô."
Sở Thất Nguyệt khóc thút thít nói: "Tất cả đều gạt tôi, tất cả đều gạt tôi..."
Trương Hợp Hoan nhất thời rõ ràng, Sở Thất Nguyệt không phải nói mình, hẳn là nói chú tư của cô, Sở Quốc Lực không phải nói đã dùng quan hệ xử lý tin tức xấu rồi sao? Nhưng Đánh thẳng chân tướng vẫn được phát ra, tình huống cụ thể cũng không biết.
Trương Hợp Hoan nói: "Mặc kệ người khác như thế nào, dù sao tôi cũng sẽ không lừa cô, với chỉ số thông minh của cô, tôi lừa cô cũng không có cảm giác thành tựu gì."
"Anh cũng gạt tôi! Anh cũng không khác gì những người kia!" Sở Thất Nguyệt mặt đều là nước mắt.
"Được rồi, cho dù tôi lừa cô, tôi cũng không giống người khác, người khác là lừa gạt tiền của cô, tôi là muốn lừa gạt sắc của cô."
"Ngươi càng hạ cấp!"
"Lời này nói thế nào vậy? Người khác là phạm tội vật chất, tôi là phạm tội tinh thần, khẳng định tôi là cao cấp."
"Anh không biết xấu hổ, anh là người không biết xấu hổ nhất tôi từng thấy."
"Tôi đã nói rồi, sớm muộn gì cũng sẽ đứng số một trong lòng của cô mà, chỉ không nghĩ tới nhanh như vậy, nha đầu, biết tôi thích cô đến mức nào chưa? Vì cô, tôi ngay cả mặt mũi cũng từ bỏ."
Sở Thất Nguyệt nín khóc mỉm cười, nhấc lên bình rượu lại nốc một ngụm, thật giống như một nữ tửu quỷ.
Trương Hợp Hoan nhìn thấy cái chai cô cầm là Dalmore 25 năm, một chai trên 10.000, chai rượu 700ml đã bị uống hơn nửa, Trương Hợp Hoan có chút lo lắng trạng thái hiện tại của cô ta: "Không bằng cô mở cửa ra, tôi đi vào cùng cô?"
Sở Thất Nguyệt lắc lắc đầu: "Không, anh không có ý tốt, tôi không để một kẻ lưu manh tiến vào."
"Cô gọi điện thoại cho tôi vì gọi tôi đến xem cô biểu diễn một mình uống rượu say?"
Sở Thất Nguyệt mang nửa chai rượu kia đưa ra từ cửa kính xe, Trương Hợp Hoan tiếp nhận uống một ngụm: "Rượu này uống có gì ngon lành, toàn mùi cồn."
Sở Thất Nguyệt trừng mắt nhìn cậu một cái: "Trả lại cho tôi!" Trương Hợp Hoan đưa cho cô, Sở Thất Nguyệt còn chưa có tiếp lấy, chai rượu đã rơi xuống, vỡ nát ở trên đất.
Trương Hợp Hoan nói: "Cô sao không tiếp lấy vậy?"
"Anh nhất định là cố ý."
Trương Hợp Hoan áp vào cửa kính xe: "Cô nói hai ta vừa rồi có tính là gián tiếp hôn môi hay không?"
Sở Thất Nguyệt có chút xấu hổ, cô nâng cửa kính xe lên.
Trương Hợp Hoan hướng về phía cửa kính xe đang nâng lên cao nói: "Lưu một khe hở, đừng làm ngộp chết bản thân."
Sở Thất Nguyệt không biết từ chỗ nào lấy ra một cái kính đen, quay lưng về Trương Hợp Hoan, bộ dáng lạnh lẽo.
Trương Hợp Hoan vỗ vỗ cửa kính xe nói: "Cô không ra tôi đi đây, tôi thực đi đây!"
Trương Hợp Hoan xoay người bước đi, đi chưa được mấy bước, nghe được tiếng mở cửa, Sở Thất Nguyệt nói: "Anh trở lại!"
Trương Hợp Hoan đứng tại chỗ bất động, ngoắc ngón tay về Sở Thất Nguyệt nói: "Cô lại đây đi!"
Sở Thất Nguyệt tức giận nắm lên một cái gối ôm ném về phía cậu, Trương Hợp Hoan chụp lấy. Sở Thất Nguyệt chuẩn bị xuống xe, Trương Hợp Hoan đã chạy nhanh tới: "Đừng nhúc nhích, cẩn thận đâm chân."
Trên đất đều là mảnh vỡ thủy tinh của bình rượu, Trương Hợp Hoan quan sát tỉ mỉ, Sở Thất Nguyệt mới uống rượu whisky, đầu hỗn loạn đã sớm quên chuyện này.
Trương Hợp Hoan mang gối ôm đưa cho Sở Thất Nguyệt, đơn giản thu thập mặt đất một chút, dù sao chú ý chút đạo đức công cộng.
Ngẩng đầu, nhìn thấy Sở Thất Nguyệt ngồi ở cửa hai tay ôm gối ôm, một đôi đùi đẹp kẹp chặt, chắn kỹ, nha đầu này ý thức phòng bị rất mạnh, từ ánh mắt cảnh giác của Sở Thất Nguyệt đã ý thức được cô ta từ trong động tác của mình suy luận ra không có ý tốt, nhanh cúi đầu: "Ai ui!"
"Sao vậy? Có phải đâm trúng tay hay không?" Sở Thất Nguyệt quan tâm nói.
Trương Hợp Hoan gật gật đầu, đưa tay qua, Sở Thất Nguyệt rút ra một cái khăn tay, bắt lấy cổ tay cậu chuẩn bị trợ giúp cầm máu, lại nhìn thấy tay của cậu bình thường, lại bị cậu trêu đùa, tức giận đến thiếu chút nữa đã nhấc chân cho một cái đá.
Trương Hợp Hoan nói: "Kiểm tra đơn giản, cô động tâm đối với tôi."
"Trương Hợp Hoan, anh muốn nghĩ như vậy ta cũng không có biện pháp."
Trương Hợp Hoan mang mảnh vỡ thủy tinh đã nhặt lên ném vào trong thùng rác, thời điểm chuẩn bị quay lại bên cạnh Sở Thất Nguyệt, lại nhìn thấy em gái Trương Hợp Nguyệt của cậu một đường chạy chậm lên một chiếc xe con, Trương Hợp Hoan ngẩn ra một chút, đã trễ thế này em gái đi chỗ nào? Bởi vì có lần trước Trương Hợp Nguyệt kết giao cùng tên tóc vàng, Trương Hợp Hoan thực lo lắng đối với em gái.