Chương 1030: Nguyên Nhân Chân Chính Của Việc Thí thần 1
Nguyên Nhân Chân Chính Của Việc Thí thần 1
Lúc cửa lớn của thành Huyết Hoa mở ra, rất nhiều người đều chú ý tới.
Nhưng người vẫn còn đang bày hàng trên vỉa hè kia, đột nhiên lại thấy huyết quang trùng thiên.
Bọn hắn kinh hãi.
“Cứ mở ra như vậy sao?”
“Rõ ràng là không có dễ dàng như vậy, hơn nữa người của ma tu còn chưa có đến hết mà?”
“Đúng đó, còn chưa có mấy người, bọn họ hình như mới đang chuẩn bị mở cổng, hẳn là ngày kia mới mở.”
“Nhưng nó đã mở rồi kìa.”
“Hẳn là có những người khác nhúng tay vào, tóm lại mau tới đó, cổng mở ra đường đột như vậy, sẽ không có mấy người kịp phản ứng.”
“Ta đi, sẽ không phải thật sự ở trong đó câu cá rồi đi ra chứ?” Có người lập tức nói.
Hắn cũng từng trải qua chuyện câu cá, nhưng hắn không tin.
Hắn dùng người rối để nhìn dưới nước, nhưng bên trong căn bản không có cá, cho nên hắn liền trở về.
Nhưng bây giờ đột nhiên mở ra như vậy, nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.
Tám phần là có liên quan tới chuyện câu cá.
Có điều bất kể là như thế nào, rất nhiều người đều đã bắt đầu hành động.
Bây giờ vào đó, xác suất gặp được cơ duyên sẽ lớn.
Mà đám ma tu đang chuẩn bị mở cổng thành Huyết Hoa thì ngây cả người.
“Xảy ra chuyện gì rồi? Sao thành Huyết Hoa lại mở ra sớm như vậy?”
“Không biết, không có chút dấu hiệu nào, nói mở liền mở.”
“Đúng vậy, hoàn toàn không giống với cách chúng ta định dùng để mở ra, đây là mở ra toàn bộ.”
“Chúng ta chậm một bước rồi, có người đã chiếm lấy tiên cơ, làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao? Mau vào thôi, hơn nữa, thành Huyết Hoa mở ra toàn bộ cũng không tính là chuyện xấu, chi ít nơi này vẫn là địa bàn của chúng ta, chỉ tiếc là không biết có lấy được thứ quan trọng nhất hay không thôi.”
“Vậy lên đường đi.”
Giờ phút này, rất nhiều người đều nhìn thấy, ma tu bên trong tu huyết đang chen chúc tới đây.
Truyền thừa của ma tu Chí Tôn, bọn hắn đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Loại truyền thừa cấp bậc này, chỉ cần có được, con đường tương lai sẽ trở nên rộng lớn vô biên.
Đến nay, chưa có ai đạt tới độ cao kia của ma tu Chí Tôn.
Đây là sự thật mà tất cả ma tu công nhận.
Không thể bàn cãi.
Ma tu Thì Hạ nhìn về phía chân trời, cau mày:
“Hơi ngoài dự liệu, nhưng cũng tốt, vào xem xem có thể gặp được ma tu Chí Tôn hay không.”
Hắn cũng không muốn gặp được người thật.
Chỉ cần là chút sức mạnh còn sót lại đã tốt rồi.
Hẳn là đủ để chữa cho hắn.
Cảm giác mà thiên phú của hắn mang lại đã bảo hắn tới đây, cũng tức là nơi này có thể giúp hắn chữa trị tốt.
Nhưng rốt cuộc là vì cái gì, hắn không biết.
Thân là một người đàn ông mình đầy thiên phú, mỗi một chuyện hắn làm, mỗi một nơi hắn đến, đều có ý định sâu xa.
Về phần có thể tìm thấy sức mạnh của ma tu Chí Tôn hay không, cái này hắn không lo.
Thân là một người đàn ông mình đầy thiên phú, hắn đương nhiên cũng có thiên phú đi tìm bảo vật.
Không gian thiên phú, Vạn Nguyên Thể, những thiên phú này đều quá bình thường.
Hắn còn có nhiều thiên phú hơn.
Người khác một cái cũng không có, hắn thì đầy mình.
Đáng tiếc chính là, không thu được đồ đệ có thiên phú.
Lại thu một tên nghịch đồ.
Ngay lúc ma tu Thì Hạ đang định đi vào thành Huyết Hoa, đột nhiên cảm nhận được một tin tức, là của tên nghịch đồ kia.
‘Sớm không tới trễ không tới, lại tới ngay lúc này?’
‘Cũng tốt, trước tiên xử lý việc nhà đã, cho tên nghịch đồ này xuống địa ngục sám hối.’
Nghĩ như vậy, ma tu Thì Hạ lập tức dọn đi quầy hàng pháp bảo.
Có điều hôm nay có được Hồ Lô Sát Nhân, cũng coi như một chuyện đáng mừng.
Về phần phù văn, năm ngày sau tự nhiên sẽ có.
Chuyện ba ngày kia, hắn đã ném ra sau đầu rồi.
Không cần biết người khác tin hay không, dù sao hắn cũng không tin.
Hơn nữa ba ngày có chút khó khăn, nếu như thành Huyết Hoa còn chưa mở, hắn ngược lại có thể thử một chút, nhưng thành Huyết Hoa đã mở, hắn tình nguyện vào thành Huyết Hoa thử may mắn.
Vận khí của hắn luôn không tệ.
Sau đó hắn đứng lên, không định đi bộ vào.
Chân hắn có chút không tiện.
Không chỉ như vậy, ta hắn thật ra cũng có hơi vô lực.
Khí tức sát phạt gần như đã tiêu diệt toàn bộ sức lực ở tay chân hắn.
Cũng may thực lực vẫn còn đó.
Bằng không hậu quả cũng khó mà tưởng tượng nổi.
Bản thân mới chỉ tiếp xúc với khí tức kia một chút mà đã biến thành dạng này.
Nếu như thành kẻ địch của đối phương, hắn hẳn là phải chết không nghi ngờ.
Trở về từ cõi chết.
Đúng là họa trời giáng.
Đều do tên nghịch đồ kia.
Ma tu Cát An đứng dưới tàng cây, hắn đang đợi sư phụ của hắn.
Tín hiệu đã phát, nhưng sư phụ Thần Long lại thấy đầu mà không thấy đuôi, hắn cũng không rõ sư phụ sẽ xuất hiện ở đâu.
Nhất là sư phụ hắn còn có năng lực không gian, có thể xuất hiện ở bất kỳ đâu.
Cho nên, cứ an tĩnh chờ sư phụ đến là được.
Thuận tiện nghĩ lại một chút xem nên kể lại chuyện mình biết Đông Phương Hạo Nguyệt như thế nào, phát hiện ra sự đáng sợ của Đông Phương Hạo Nguyệt như thế nào.
Sau đó lại nói Đông Phương Hạo Nguyệt là người mạnh cỡ nào.
Tóm lại, sư phụ hắn nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.
Đây chính là tu chân giới, cường giả trời sinh đã là trung tâm.
‘Sư phụ sao còn chưa đến?’
Ma tu Cát An hơi bất ngờ, hắn chờ gặp xong sư phụ, còn tiện đường đi làm ăn.
Nơi này gần thành Huyết Hoa, buôn bán kinh doanh khá tốt.
“Nghịch đồ.”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ sau lưng ma tu Cát An.
Nghe được giọng nói này, ma tu Cát An vui mừng.
Đây đương nhiên là giọng nói của sư phụ hắn.
Chẳng qua khi hắn vừa quay đầu, một mặt trời lớn đang lao tới, sắp nện vào người hắn.
Giờ phút này, hắn lập tức mở Hắc Phong Pháp ra, muốn tránh đi.
Nhưng không có chút tác dụng nào.
Sức mạnh của hắn trực tiếp bị một sức mạnh khác mạnh đến không gì sánh bằng trấn áp.
Ầm!!!
Ma tu Cát An bị nổ ngay tại chỗ.
Hắn không thể nào hiểu được, mình đã làm cái gì mà lại khiến sư phụ ra tay nặng như thế.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu cơn ác mộng.
Khoảnh khắc này đã để lại một vết tích thật sâu trong hắn.
Đời này khó quên.
…
Lục Thủy ngồi trên xe lăn, đi vào thành Huyết Hoa.
Bọn hắn tiến vào chưa được bao lâu, đã có vô số cường giả chen chúc nhau tới.
Có ma tu, có đạo tu, còn có cả những người khác.
Tóm lại cả đám không ai muốn rớt lại phía sau, Lục Thủy không hề để ý chuyện này.
Chỉ cần không có ai gây phiền phức cho hắn là được.
Mà sau khi đi vào thành Huyết Hoa, Chân Võ liền dừng lại, bởi vì phía trước bọn họ có vô số con đường.
Mỗi một đường đều có tường cao bao quanh.
Là mê cung.
“Thiếu gia, đi đường nào đây?” Chân Võ hỏi.
Miêu ĐồngĐồng nhìn con đường:
“Nơi này hẳn là mê cung, như vậy tức là không phải chỉ có một con đường mới có thể tìm được vật ma tu Chí Tôn để lại?”
“Chúng ta không cần vật ma tu Chí Tôn để lại.” Lục Thủy bình tĩnh nói, sau đó lấy ra một viên đá màu hồng đậm.
Mà viên đá này vừa xuất hiện, một ánh sáng tỏa ra.
Vừa vặn chiếu vào con đường ở giữa.
Chân Võ lập tức hiểu ra, nơi này chính là con đường dẫn tới thứ mà Thiếu gia muốn.
Miêu Đồng có chút bất ngờ.
Có điều cứ đi theo là được rồi, hắn chính là tới để trải nghiệp, sau đó về kể cho đạo lữ của hắn.
Chuyện nhỏ, hắn có thể kể một đêm.
Nếu thực sự không được, hắn có thể tách ra thành hai đem.
Tới điểm quan trọng còn có thể ngừng một chút.
Chỉ nói một câu thôi thúc sự tò mò của đạo lữ hắn.
Sau khi nhóm người Chân Võ đi vào mê cung, đằng sau liền có rất nhiều người đi tới, những người này đều có cách của riêng mình, bắt đầu chọn đường.
Mỗi một còn đường sẽ dẫn đến một vị trí khác nhau, nhưng nếu như chọn sai, cơ bản sẽ không có cơ hội thứ hai.
Dù sao cũng không ai biết rốt cuộc sẽ đi tới chỗ nào.
Nơi bế quan này, nhìn thế nào cũng thấy không an toàn.
“Không thể bay qua sao?” Đột nhiên có người hỏi.
“Hẳn là sẽ cấm bay chứ?”
“Không, có thể bay.” Lúc này, một cường giả bay trên trời cao nói.
Nhất là sau khi hắn bay đến phía trên mê cung, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.