Chương 278: Hỗn Loạn
"Hứa đạo hữu, nếu không thể trở thành người cùng thuyền, vậy thì chính là địch nhân rồi." Ma Đao Thủ Đồ nói xong liền gia nhập vào vòng chiến vây công.
Loại chiến đấu như này cũng không phải chỉ bộc phát ở chỗ của bọn hắn.
Rất nhiều người đều muốn dựa Thần huyết để tiến thêm một bước.
"Chó cắn chó." Hòa Vũ Diệp nhìn hỗn cảnh bốn phía, không khỏi cảm thán nói.
Lịch Thiên Xích ném khúc xương đi, nhìn về phía trước, hỏi:
"Có nghe thấy âm thanh gì không?"
Ma tu Hòa Vũ Diệp vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Nghe được, bên trong có người."
Ngay lúc này, từ trung tâm Họa Loạn Cổ Thành vang lên tiếng bước chân.
Âm thanh này càng ngày càng lớn, giống như càng ngày càng tới gần.
Tất cả mọi người đều theo bản năng ngừng lại, sau đó nhìn về nơi âm thanh phát ra.
Lúc này bọn họ mới kinh ngạc phát hiện, bên trong có một bóng người, bóng người này đang từng bước đi về phía Thần huyết.
"Có người nhanh chân đến trước rồi?"
Nghĩ đến việc này, phần lớn người đều lập tức ngừng tranh đấu, thậm chí có người còn không tiếp tục đứng quan sát nữa mà lựa chọn trực tiếp vào thành.
Rất nhanh sau đó, không ít người đều động thủ theo, cùng tiến vào Họa Loạn Cổ Thành.
Ở trên ngọn núi, Chiến Vô Ảnh cũng cau mày:
‘Có người đang đến gần Thần huyết sao, không biết liệu hắn có thể đến được chỗ Thần huyết hay không?
Không, hẳn là không thể nào, chính miệng Đế Tôn đã nói với ta, nơi này còn lâu mới đơn giản như vậy.’
Nhưng Chiến Vô Ảnh cũng rất tò mò người này đến cùng là thần thánh phương nào.
Rất nhiều người đều muốn biết người nhanh chân đến trước này là ai.
Đáng tiếc là không ai biết.
Bởi vì nguyên nhân tu vi, những người này cơ bản đều không bị quang mang ảnh hưởng.
Bọn họ nhìn lên bầu trời, bây giờ phải trực tiếp bay lên đó, bọn họ muốn chính diện tới gần Thần huyết.
Mà thời điểm nhóm người đầu tiên tới gần không trung, lực lượng trên bầu trời đột nhiên phun trào, chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn nuốt chửng lấy nhóm người này.
Ma Đao Thủ Đồ chính là một người trong số đó, hắn cho rằng nếu nương tựa theo đao của mình, thì dù có thế nào đi nữa cũng có thể bổ ra được một con đường sống.
Nhưng trong khoảnh khắc bị lực lượng kia bao trùm lấy, hắn đột nhiên thấy mình nhỏ bé đến cực hạn.
"A a a a a, cứu, cứu ta."
Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ trong miệng Ma Đao Thủ Đồ.
Hắn giãy dụa muốn thoát ra, giống như một người bình thường sắp bị chết đuối vậy.
Tiếp sau đó là vài tiếng tiếng kêu thảm thiết khác.
Chỉ là mới qua được một vài giây, toàn bộ khung cảnh liền bình lặng trở lại.
Bầu trời cũng đã khôi phục bình thường, cứ như tất cả những chuyện vừa rồi đều chưa từng xảy ra.
Những người đi trễ một bước bỗng cảm thấy bản thân may mắn đến không gì sánh được, từ từ hạ xuống.
Họ phải bảo trì độ cao an toàn.
Xem ra chỉ có thể đi qua Bất Tử Cung.
Chân Võ trốn ở một phòng xa xa trong Bất Tử cung, hắn tự nhiên có nhìn thấy rất nhiều người đang đi về phía Bất Tử Cung.
Hắn có chút gấp gáp, nhưng hiển nhiên lúc này Thiếu gia nhà hắn chưa gặp gì nguy hiểm.
Điện thoại đã bị hắn nắm chặt trong tay, chỉ chờ thời điểm then chốt để gọi.
Ban đầu hắn vốn định rời xa nơi này, dù sao thì ở đây hẳn là chỉ có một mình hắn.
Như này rất dễ khiến những tiền bối kia chú ý tới.
Một khi những tiền bối này chú ý tới hắn, đó chính là nguy cơ trí mạng.
Nhưng khiến hắn ngạc nhiên chính là, trong số đám người kia thế mà lại không có một người nào đi về phía hắn bên này, giống như là không có một ai phát giác được sự tồn tại của hắn vậy.
Chuyện này có chút không bình thường, một hai người không có chú ý tới coi như xong, đằng này lại không có một ai chú ý tới, cũng tức là cả đám người này đều coi thường đối phó hắn... cái này không có khả năng lắm.
Nhất là khi có một vài người vẫn còn đang quan sát, mấy người này hoàn toàn có thời giờ rảnh rỗi để chạy tới đây xử lý tới hắn.
‘Là do áo choàng sao?’ Chân Võ nhìn áo choàng trên người mình, không khỏi thầm nghĩ.
Áo choàng này đã được Lục Thủy tự mình sửa chữa qua.
Cho nên Chân Võ buộc lòng phải hoài nghi đến phương diện này.
Mà lúc những người kia đến trước Bất Tử Cung, Chân Võ nhìn thấy cổng lớn của Bất Tử Cung thế mà đang chậm rãi mở ra.
Hắn chứng kiến một màn này, trong lòng có chút lo lắng.
Nhiều cường giả như vậy, Thiếu gia nhà hắn có thật sự chống đỡ được không?
Chân Võ quyết định, chỉ cần những người này xông vào, hắn sẽ lập tức gọi điện thoại tìm Tộc trưởng cầu cứu viện.
Đến lúc đó Tam Trưởng lão khẳng định sẽ tự mình giáng lâm, nhất định có thể tới cứu giá kịp.
Chân Võ nhìn chằm chằm cổng lớn của Bất Tử Cung, những người khác tự nhiên cũng đang ngó chừng.
Mỗi người đều cách nhau rất xa, không người nào nguyện ý tới gần người xa lạ, dù đã từng có vài lần duyên phận.
Từ giờ trở đi, mỗi người đều có thể là kẻ thù.
Nhưng bọn họ cũng không có động thủ ở chỗ này, người ở bên trong đã nhanh chân đến trước, bọn hắn không có lý do gì đi đánh nhau vào thời điểm này cả.
Muốn đánh cũng phải đem người kia kéo xuống trước đã, đến lúc đó rồi lại đánh sau.
Kẹt kẹt.
Cổng lớn từ từ mở ra, rất nhiều người đều đang nhìn chằm chằm vào khe hở đang từ từ lớn dần giữa hai cánh cổng, dường như là muốn sớm nhìn thấy tràng cảnh bên trong.
Chẳng qua là khi bọn họ vừa nhìn thấy tràng cảnh bên trong, da đầu liền trở nên tê dại.
Cả đám đều theo bản năng lui lại.
Thậm chí còn có chút xúc động muốn chạy thoát.
Bởi vì khi cổng lớn trước mắt bọn họ mở ra, vô số thi thể vặn vẹo khô quắt ở bên trong đang ồ ạt lắc lư đi ra.
Mà điều khiến cho da đầu bọn họ chân chính tê dại chính là, những thây khô này, mỗi một bộ đều mang một hơi thở cực kỳ đáng sợ.
Giống như động một chút là có thể giết chết bọn hắn.
Mà đi đầu đám thây khô này là một nam thây cao lớn tay cầm quyền trượng.
Hốc mắt trống rỗng của nó đối diện với đám người phía trước, tiếp đó, nó hơi di chuyển quyền trượng trong tay.
Ong ~
Một lực lượng đáng sợ từ bên trong quyền trượng xuất hiện, nam nhân tế tự này huy động quyền trượng, lực lượng đáng sợ lập tức thông qua khe hở giữa 2 cánh cổng lớn của Bất Tử Cung lao về phía đám người đang đứng phía trước.
Bùm! !
Tiếng nổ cực lớn vang lên.
Từng cường giả Nhập Đạo trực tiếp bị đánh bay ra khỏi phạm vi Bất Tử Cung.
Chỉ có một số ít người tránh được công kích, lúc này đang phóng thẳng về phía Bất Tử Cung.
Mà ngay lúc những người này thấy mình sắp xông vào được thì lại bị một bàn tay chụp lấy đầu.
Không cho những người này chút thời gian phản ứng nào, chiến sĩ của Bất Tử Tộc đã bóp nát tất cả những người xâm nhập.
Nhẹ nhàng giống như là bóp chết một con kiến vậy.
Đây chính là chênh lệch.
Chênh lệch tuyệt đối.
Tất cả mọi người đều kinh hồn táng đảm, trình độ đáng sợ của Bất Tử Cung hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ.
Chân Võ trốn ở trong phòng thậm chí còn không dám thở lớn tiếng, những người Bất Tử Tộc này thật là đáng sợ.
Nếu như không phải phòng ốc nơi này có bảo hộ đặc thù, thì chỉ riêng công kích vừa rồi thôi đã đủ khiến cho Chân Võ trọng thương ngã gục.
Loại đẳng cấp này căn bản không phải là thứ hắn có thể tùy tiện thăm dò.
Chỉ là đối phương càng đáng sợ, hắn càng cảm thấy Thiếu gia nhà hắn thật sự khiến cho người ta giật mình.
Hắn rất muốn biết, Thiếu gia nhà hắn làm sao có thể ngang nhiên đi tới vị trí của Thần huyết trước mắt những người của Bất Tử Tộc này.
-----
Dịch: MB_Boss