Chương 541: Nắm Chặt Kiếm Chẳng Khác Nào Cầm Toàn Thế Giới 3
Có người của Kiếm Nhất Phong từ bỏ duy trì đại trận, trực tiếp đi giúp Lưu Hỏa.
Nếu như lúc này mà thấy chết không cứu, vậy Kiếm Nhất Phong bọn hắn còn xứng làm kiếm tu sao?
Nhưng mà, khi bọn hắn vừa mới khởi hành, từ trên ngọn núi bỗng truyền tới một tiếng quát, âm thanh này như vang lên từ trên chín tầng trời, uy nghiêm vang vọng:
“Cút.”
Lời nói vừa dứt, tiếng sấm rền rĩ.
Mà khiến cho tất cả mọi người đều thấy khó tin chính là, Phật ảnh vốn đang đến gần Lưu Hỏa dường như đang phải tiếp nhân lấy áp lực vô tận.
Một tiếng ‘cút’ trực tiếp tạo áp lực lên trên người nó.
Phật ảnh trực tiếp dừng lại giữa không trung.
Tất cả mọi người đều biết là Lưu Hỏa xuất thủ.
Nhưng không ai biết hắn dùng thủ đoạn gì.
Ầm! ! !
Phật ảnh vỡ vụn tại chỗ.
Lịch Thiên Xích và Hòa Vũ Diệp ngẩn cả người, tất cả mọi người ở Kiếm Nhất Phong đều như thế.
Lưu Hỏa quả nhiên không thể dùng lẽ thường đối đãi.
Lục Thủy than nhẹ trong lòng.
Một đạo Phật ảnh yếu ớt của Cổ Phật thôi mà đã tiêu tốn hết phần lớn sức mạnh thiên địa của hắn.
“Nếu Cổ Phật này ra tay với ta, không chuẩn bị thi cơ bản là ngã sau một giây.
Thật sự là phiền phức.”
Lục Thủy có chút bất đắc dĩ, những người của Phật Môn này không thể chờ hắn thành hôn xong rồi mới đến giày vò được sao?
Dị thường chỗ Lục Thủy bên này đương nhiên bị Lâu La Cổ Phật phát giác được.
‘Tân tú quỷ dị mức này, nếu như không phải là người mang Kiếm Đạo của Kiếm Nhất, ta chắc chắn sẽ không tùy tiện kết thù, nhưng hiện tại, quyết không thể lưu.’
Lâu La Cổ Phật nghĩ như vậy, trực tiếp đánh ra một chưởng.
Một chưởng này đánh thẳng về phía Kiếm Nhất Phong, đủ để diệt sát đối phương.
Công kích đáng sợ này trực tiếp khiến cho trận pháp của Kiếm Nhất Phong vỡ nát tại chỗ.
Rầm!
Một chưởng này của Cổ Phật đánh thẳng đến vị trí Lục Thủy.
Ở Kiếm Nhất Phong, không ai trong số những người cảm nhận được uy thế của một chưởng này có đủ thực lực để đối đầu trực diện với nó.
Đông Phương Trà Trà được Hương Dụ bảo vệ, uy thế đáng sợ này khiến các nàng không cách nào đứng thẳng.
Ngay cả Chân Linh có trợ giúp của Lục Thủy cũng khó mà tiếp nhận nổi.
Đây mới thực sự là sức mạnh của Cổ Phật.
“Hương Dụ, ta có cảm giác nếu như tháo bị mắt ra thì có thể giảm bớt áp lực giúp các ngươi.” Đông Phương Trà Trà mở miệng nói.
“Không được.” Hương Dụ và Chân Linh lập tức phản đối.
“Ồ.” Đông Phương Trà Trà chỉ có thể coi như thôi.
Chân Linh và Hương Dụ nào dám để con mắt của Trà Trà Tiểu thư lóe sáng chỗ này.
Một khi bị để mắt tới, vậy đơn giản chính là để Trà Trà đi chịu chết.
Lúc này, Lục Thủy đang phải đối mặt với công kích đáng sợ kia.
“Một đòn của Cổ Phật có thể dời non lấp bể.”
Lục Thủy cảm thấy mình đối mặt với một đòn này căn bản không có chút lực phản kích nào.
Mặc dù hắn có thể tìm ra nhược điểm, tìm tới được khu vực công kích thích hợp nhất, nhưng thực lực của hắn bây giờ căn bản không có cách nào mảy may rung chuyển được một đòn này.
Một đòn này khóa chặt hắn, truyền tống bình thường căn bản vô dụng.
Đương nhiên, hắn cũng không dùng truyền tống bình thường.
Hắn đã chuẩn bị đầy đủ.
Sau đó Lục Thủy quay người rời đi, sau đó như thế nào đều phải xem cố gắng của Kiếm Nhất Phong.
Hắn đã làm tất cả những gì có thể làm.
Còn tiếp tục nữa thì chính là tự chuốc thêm phiền phức lên người mình.
Mà trong nháy mắt khi Lục Thủy vừa quay người rời đi, từ trong Kiếm Nhất Phong rốt cuộc xông ra một người, người này trực tiếp đối đầu chính diện với một đòn của Cổ Phật.
Tay hắn cầm trường kiếm, Kiếm Đạo chảy ngang, vọt vào trong một công kích kia của Cổ Phật.
“Thiên Hằng Nhất Kiếm.”
Đây là một người đàn ông trung niên, khí tức Kiếm Đạo của hắn trực tiếp đối kháng với một chưởng của Lâu La.
Ầm!!!
“A!”
Người đàn ông này gầm nhẹ một tiếng, trong nháy mặt khí đụng vào một chưởng kia, thân thể của hắn trực tiếp tóe ra máu tươi, chênh lệch đẳng cấp căn bản là không thể bù đắp được.
Việc hắn có thể làm chỉ có cương ngạnh chống lại.
Dù thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không để một đòn này đánh tới người phía sau hắn.
“Phá cho ta.”
Người đàn ông này nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp để cho sức mạnh toàn thân phun ra ngoài.
Ầm!
Một đòn của Cổ Phật bị một kiếm bổ ra.
Sau đó khí tức sức mạnh mới bình tĩnh lại.
Người đàn ông này rơi xuống biên giới ngọn núi, một chân quỳ xuống trên đất, hắn đã là nỏ mạnh hết đà, cũng không có cách nào chịu được bất cứ đòn nào của đối phương nữa.
Có thể ngăn lại một đòn kia của đối phương đã không dễ dàng...”
“Đạo hữu, nơi này nguy hiểm, xin sớm tìm cách...”
Người đàn ông này muốn để Lục Thủy mau chóng rời khỏi nơi này, chẳng qua khi hắn vừa mới quay đầu xem xét, thì phát hiện nơi này đã sớm không còn bất kỳ kẻ nào.
“...”
Cũng tốt, hắn đỡ phải nhắc nhở.
...
“Biến mất rồi?” Lâu La Cổ Phật có chút ngoài ý muốn, hắn phát hiện mình đã hoàn toàn không tìm thấy người vừa rồi kia đâu nữa.
Hoặc là nói người vừa rồi kia căn bản không có bất kỳ khí tức gì lộ ra ngoài.
Cái này có chút khó tin.
Nhưng hắn tạm thời không để ý đến nữa, mà đem lực chú ý đặt trên người Nam Xuyên.
Không thể để cho nơi này lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nữa.
Phải trực tiếp phá vỡ Pháp Tướng Thiên Địa.
Nhất là khi Pháp Tướng Thiên Địa của đối phương thế mà lại tăng cường.
“Nhất định phải nhanh.”
Vốn cho rằng sẽ là một trận chiến rất đơn giản, không nghĩ tới lại đánh thành dạng này.
Nhưng có thể phân ra thắng bại nhanh như vậy, ngược lại rất ít gặp.
Hắn cũng không hy vọng kéo dài thời gian thêm nữa.
Trong khi Lâu La Cổ Phật đang phá Pháp Tướng Thiên Địa, thì Nam Xuyên bên trong Pháp Tướng Thiên Địa đã lâm vào mê mang.
Đúng vậy, hắn dường như bị kiếm đạo vô thượng này hấp dẫn.
Loại cảm giác này khiến hắn thấy có chút kỳ quái, như có người đang ngoắc tay với hắn, mời gọi hắn tiếp xúc với kiếm đạo vô thượng này.
Thật giống như kiếm đạo vô thượng này có thể tìm ra một con đường cho hắn vậy.
“Thế nhưng phía trước ta đã sớm không còn đường, kiếm đã dừng lại trong quá khứ.”
Nam Xuyên có chút đắng chát trong lòng.
Hắn đã thử qua, hắn không cầm nổi kiếm.
“Ngươi nói xem, phía trước không còn đường thì nên làm cái gì?” Bất chợt, một giọng nói truyền vào trong đầu Nam Xuyên.
Giọng nói này mang theo tự tin, mang theo giọng điệu trưởng bối.
Nam Xuyên hơi kinh ngạc, sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn lại.
Vừa ngẩng đầu lên, hắn liền ngây ngẩn cả người.
Hắn nhìn thấy một người đàn ông đứng trên biên giới ngọn núi, hắn chỉ đơn giản đứng đó, lại giống như đứng trên trời.
Tồn tại của hắn gióng như là một thanh kiếm vô thượng giữa thiên địa.
Hắn nhìn sang bên này, một thiếu niên vẻ mặt tươi cười, một thân áo trắng như cưỡi ngựa trở về.
“Đây là ai?”
Nam Xuyên rung động trong lòng.
Loại cảm giác này, hắn cũng từng cảm thấy trên người Lục Vô Vi.
Là cảm giác trước khi bước ra nửa bước cuối cùng kia.
-----
Dịch: MB