Chương 542: Nắm Chặt Kiếm Chẳng Khác Nào Cầm Toàn Thế Giới 4
Sau đó Nam Xuyên mới phát hiện, chính mình thế mà lại không ở vị trí Kiếm Nhất Phong, mà là đang ở trên một đỉnh núi cao vút xuyên qua tầng mây.
Hắn lúc này đang ngồi khoanh chân dưới đất, mà ở phía trước của hắn có một thanh kiếm lẳng lặng đứng đó.
Có điều nơi này không chỉ có một mình hắn, bên cạnh hắn còn có bốn người.
Cộng thêm hắn tất cả có năm người, mà toàn bộ đều trong thời thiếu niên trẻ tuổi.
“Nơi này là nơi nào? Không, là kiếm đạo vô thượng để ta nhìn thấy cái này sao?”
“Vì sao lại là như này?”
Nam Xuyên không hiểu.
Nhưng lúc này hắn phát hiện thân thể của chính mình lại mở miệng ra nói:
“Đúng vậy sư phụ, con đường Kiếm Đạo dĩ vãng không có, mà chúng ta lại không vang dội cổ kim giống như sư phụ.
Thứ chúng ta đối mặt có thể là một khoảng trống rỗng, là một con đường không có đường đi.
Con đường không có đường đi này, làm thế nào chúng ta mới có thể bước đi được?”
“Thứ chúng ta tu là gì?” Người kia nhìn xem một đám đệ tử hỏi.
“Là kiếm.” Có người trả lời.
“Vậy thì con đường tu kiếm ở đâu?”
“Đây không phải là vấn đề ta hỏi sư phụ sao?”
Người kia cười cười, nhìn xem Kiếm Đạo đang đứng lặng ở phía trước:
“Các ngươi không nên hỏi ta, mà nên hỏi thanh kiếm trước mắt các ngươi.”
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ không hiểu.
Người kia đi đến phía trước thanh kiếm, hắn đưa tay nắm chặt thanh kiếm kia, sau đó nhẹ nhàng rút lên.
Trong nháy mắt khi đối phương đụng vào kiếm, một đạo kiếm ý xuyên thủng bầu trời, thanh kiếm nhìn như bình thường kia dường như hóa thành Thần Binh giữa thiên địa, an tĩnh nằm trong tay người kia.
“Rõ chưa?” Người kia hỏi.
Những người khác lắc đầu.
Người kia vẫn như cũ mỉm cười, nói:
“Thân là kiếm tu, kiếm chính là đường của chúng ta.
Có kiếm thì có đường, nếu như có kiếm mà không có đường, vậy thì dùng thanh kiếm trong tay, chém ra một con đường hoàn toàn mới cho chính mình.”
Người kia lại cắm thanh kiếm về vị trí trước đó, hắn nhìn một đám đệ tử, nói:
“Các ngươi phải nhớ kỹ một điều, đạo cuối cùng không phải kiếm tu cuối cùng, cuối cùng không có khả năng có đường, nhưng thanh kiếm trong tay các ngươi, có thể vì các ngươi chém ra một con đường độc nhất thuộc về chính các ngươi.
Nắm chặt thanh kiếm trong tay các ngươi, chẳng khác nào nắm chặt toàn thế giới.
Đây là một con đường cực kỳ gian nan, nếu như các ngươi muốn đi, nếu như các ngươi có đủ dũng khí, hãy đưa tay nắm chặt thanh kiếm phía trước các ngươi.
Nắm chặt nó, các ngươi chính là người thừa kế của Kiếm Nhất ta.”
Lúc này, Kiếm Nhất nhìn về phía Nam Xuyên, nói:
“Ngươi có lẽ có rất nhiều nghi vấn, nhưng kiếm của ngươi có thể cho ngươi đáp án.
Chỉ cần ngươi nắm chặt nó.”
Nam Xuyên kinh ngạc nhìn thanh kiếm phía trước, hắn có thể cảm giác được tay mình đang nhanh chóng tiếp nhận thanh kiếm kia.
Chẳng qua khi hắn sắp tới gần thanh kiếm kia, hắn bỗng nhiên mở mắt, ngọn núi biến mất, Kiếm Nhất cũng đã biến mất.
Mà bày ra trước mắt hắn hiện tại chính là kiếm đạo vô thượng.
Nắm chặt lấy thanh kiếm này, chẳng khác nào nắm được tất cả, cầm được tương lai, nắm được đáp án.
Giờ phút này, trong đôi mắt Nam Xuyên lóe lên một tia khát vọng.
Hắn khát vọng dùng kiếm của hắn chém ra một cái tương lai, chém ra một con đường của hắn.
Soạt!
Nam Xuyên động, tay của hắn dịch chuyển xiềng xích, bắt đầu tiếp xúc với kiếm ý vô thượng kia.
“Thế mà có thể một lần nữa ngưng tụ kiếm tâm?” Sắc mặt Lâu La Cổ Phật hiện đầy khói mù, nhưng hắn đã khống chế Hồng Trần Nghiệp Tỏa hạn chế hành động của Nam Xuyên.
“Cho ta động.”
Nam Xuyên hét lớn một tiếng, hắn trực tiếp dịch chuyển Hồng Trần Nghiệp Tỏa, đưa tay ra nắm chặt lấy chuôi của kiếm đạo vô thượng kia.
Trong nháy mắt khi Nam Xuyên đưa tay ra, một cỗ kiếm ý bắt đầu xuất hiện trên người hắn.
Trận pháp trên ngọn núi chỗ Lục Thủy đứng trước đó nháy mắt dâng trào, thanh kiếm sớm đã hóa đá kia thình lình biến mất ngay tại chỗ.
Người đàn ông trung niên của Kiếm Nhất Phong kia sững sờ.
Hắn cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
Mà theo tiếng gầm thét của Nam Xuyên, tay hắn rốt cuộc cũng đặt trước kiếm đạo vô thượng, ngay tiếp đó đã nắm chặt lấy chuôi kiếm đạo vô thượng.
Hô~
Nam Xuyền cầm lấy kiếm ý vô thượng trước mắt, chẳng qua khi hắn vừa nắm lấy, kiếm ý vô thượng trực tiếp biến thành thanh trường kiếm sớm đã hóa đá kia.
Ngay lúc Nam Xuyên nắm chặt lấy thanh trường kiếm hóa đá này, xiềng xích trên người hắn lập tức hóa thành hư không.
Ầm!
Tất cả giam cầm trên người hắn biến mất.
Một cỗ kiếm ý thuộc về hắn bắt đầu phát ra.
Kiếm này đứng trên không trung, chỉ thẳng vào chân trời.
Nam Xuyên vung kiếm trong tay, lớp đá trên thân kiếm bắt đầu nứt vỡ, thân kiếm dần lộ ra.
Đây là một thiết kiếm phong cách cổ xưa.
Lâu La Cổ Phật trầm mặt không nói gì, chỉ nhìn Nam Xuyên.
Lúc này, Pháp Tướng Thiên Địa nhanh chóng biến mất, đạo pháp thuộc về Nam Xuyên đều dần bị xóa đi.
Mà sau khi đạo pháp bị xóa đi, kiếm ý của hắn càng thêm lạnh thấu xương.
Nam Xuyên nhìn Lâu La Cổ Phật, nắm kiếm, bình tĩnh nói:
“Kiếm Nhất Phong, Kiếm Xuyên, xin chỉ giáo.”
...
Kiếm Xuyên đứng sừng sững trên không trung, trong tay hắn cấm trường kiếm, đối đầu với Lâu La Cổ Phật.
Giờ phút này, hắn chính là một thanh bất khả chiến bại.
Quay về Kiếm Đạo cuối cùng.
Cảm nhận được kiếm ý đáng sợ này, toàn bộ Kiếm Nhất Phong đều sôi trào.
Đây mới là tư thái mà lão tổ bọn hắn nên có.
“Nghịch chuyển, thế mà thật sự nghịch chuyển được thế cục.” Lịch Thiên Xích phát hiện Lưu Hỏa thật quá mạnh.
Hòa Vũ Diệp cũng kinh ngạc, giờ phút này, nàng có thể phát giác được rõ ràng, vị Kiếm Xuyên kia không giống với lúc trước, so với thời điểm sử dụng đạo pháp hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau.
Lúc sử dụng đạo pháp, có thể nói là nhu nhược yếu ớt.
Mà bây giờ lại vênh váo hung hăng, lại có một loại khí thế trên vạn người.
Dường như không có một người nào có thể ngăn cản kiếm của hắn, hắn sẽ dùng kiếm của mình chém tất cả mọi kẻ địch.
“Đây chính là Đại Đạo Thiên Thành sao? Thật sự là cảnh giới khó mà với tới.”
Hòa Vũ Diệp đương nhiên cũng phát hiện một chuyện, từ lúc Lưu Hỏa xuất hiện tới giờ chưa tới ba tháng, mà thanh danh của hắn đã sớm vượt qua phần lớn cường giả.
Cho hắn thêm thời gian, thì Ẩn Thiên Tông sẽ không trèo qua nổi Lưu Hỏa.
...
“Cổ Phật Pháp Tướng, Tam Thiên Đại Giới.” Lâu La Cổ Phật đối mặt với Kiếm Xuyên, không nói thêm gì mà trực tiếp lựa chọn chiến đấu.
Trận chiến vừa mới bắt đầu.
Nhưng lần này hắn tất nhiên sẽ đánh đổi một số thứ.
Đây là chuyện không còn cách nào khác.
Hắn phải vận dụng toàn bộ sức mạnh, chém giết được đối phương ở chỗ này.
Kiếm Đạo của đối phương vừa mới mở, quyết không thể để nó tiếp tục khai thác hơn được.
Lần này, nếu không đánh bại, chém giết được nó, có lẽ trong tương lai sẽ không còn cơ hội đánh bại chém giết đối phương nữa.
Đây là đạo tranh phong.
Trăm trận không bại, đạo tâm không cần, tất sẽ tạo thành tâm vô địch.
-----
Dịch: MB