Chương 543: Quang Minh Thần Muốn Cùng Ngươi Ôn Chuyện 1
Vào lúc này, Đại Phật hiện ra, phật quang chiếu rọi trời đất, trên không trung xuất hiện vô số vòng sáng màu vàng.
Trong mỗi một vòng sáng dường như đều dung nạp lấy một phương trời đất, một đầu đại đạo.
Đại Thiên Phật Pháp.
Lâu La Cổ Phật không chút do dự triển khai công kích Kiếm Xuyên.
Kiếm Xuyên đứng ở trong Đại Thiên Phật Pháp, động kiếm.
Kiếm Đạo chảy ngang ở chân trời, một đạo kiếm quang trực tiếp chém về phía tất cả các vòng sáng.
Ầm! ! !
Hai luồng sức mạnh va chạm, kinh động toàn bộ tu chân giới.
Kiếm đạo vô thượng va chạm với Đại Thiên Phật Pháp.
Lâu La đứng ở phía trên Đại Phật, điều khiển Đại Thiên Phật Pháp triệt tiêu một kiếm của Kiếm Xuyên.
“Không nghĩ tới ngươi thế mà lại lý giải kiếm thấu triệt như vậy, đã bắt đầu tiếp cận với năm vị đệ tử của Kiếm Nhất.
Nhưng trong năm người bọn hắn, có hai người là ta giết chết.”
Lâu La Cổ Phật nhìn Nam Xuyên, mở miệng nói.
Kiếm Xuyên từng bước một đi bên trong Đại Thiên Phật Pháp.
“Ta sinh ở loạn thế, tám tuổi sư phụ nhặt được, tiếp thu kiếm pháp.
16 tuổi, lần đầu tiên cầm kiếm, không hiểu ý nghĩa của kiếm.
30 tuổi mới học được một bộ kiếm pháp hoàn chỉnh.”
Kiếm Xuyên từng bước một tới gần Lâu La Cổ Phật, mặc kệ công kích của đối phương cường đại đến mức nào, kiếm của hắn đều có thể chém ra được.
Tất cả, không gì có thể ngăn cản bước tiến của hắn.
“Thiên phú của ta không cao, năm 800 tuổi mới bắt đầu bước đi trên con đường Kiếm Đạo, lần đầu tiên hiểu rõ cái gì là Kiếm Đạo.
Trước một năm khi sư phụ đi về cõi tiên ta mới hoàn thành được mong đợi của ông, bước vào Kiếm Đạo cuối cùng, gia nhập hàng ngũ Đại Đạo Thiên Thành.
Sau đó ta gặp phải người kia, không có cách nào cầm kiếm lại nữa.
Hôm nay nhờ có tiền bối Viễn Cổ dạy bảo, một lần nữa cầm lên kiếm, vì chính mình chém ra một con đường hoàn toàn mới.”
Hình bóng của Kiếm Xuyên bắt đầu lơ lửng không cố định, bước tiến của hắn càng lúc càng nhanh, càng ngày càng khó bị bắt.
“Nhưng trước đó, ta muốn các hạ hiểu một chuyện.”
Bóng dáng của Kiếm Xuyên biến mất ngay tại chỗ, giọng nói của hắn bỗng vang vọng bốn phía.
Lâu La Cổ Phật cau mày, nhưng hắn cũng không có nhiều bất ngờ.
Sức mạnh trên người hắn còn đang bộc phát, đây là hắn cưỡng ép tăng sức mạnh của mình.
Đối mặt với người thừa kế thật sự của Kiếm Nhất, hắn không hề khinh thường chút nào.
Một giây sau khi biến mất, Kiếm Xuyên đã xuất hiện trước mặt Lâu La Cổ Phật, ở phía trước Pháp Tướng của Lâu La Cổ Phật, thân hình hắn có lộ ra vẻ nhỏ bé, nhưng kiếm ý của hắn lại bao phủ khắp chân trời.
Lúc này, Kiếm Xuyên chém một kiếm xuống.
“Ta muốn các hạ hiểu rằng Kiếm Nhất Phong ta, không phải nơi Phật Môn các ngươi có thể càn rỡ.”
Ầm! ! !
Một kiếm này trực tiếp chém lên trên Pháp Tướng của Lâu La Cổ Phật.
Đại chiến trong nháy mắt bộc phát.
...
Lần này trận chiến không thưa thớt bình thường giống như lúc trước nữa, rất nhiều người đều bắt đầu để ý tới.
Đạo Tông thì vẫn chú ý như trước.
“Thế mà cứ như vậy ngưng tụ ra kiếm tâm một lần nữa?
Hơn nữa Kiếm Nhất Phong mới là truyền thừa của Kiếm Nhất?”
“Có điều hắn đã tìm về được kiếm tâm, người của Phật Môn kia sẽ phải bỏ ra cái giá lớn.”
Kiếm Nhất Phong cường đại, hắn đương nhiên biết rõ, Đạo Tông mặc dù vẫn luôn được vinh danh là tông môn mạnh nhất tu chân giới, nhưng Kiếm Nhất Phong cũng không kém hơn bọn hắn bao nhiêu.
Đương nhiên, tông môn bọn hắn đúng là mạnh nhất, chỉ là người mạnh nhất tu chân giới không ở trong Đạo Tông bọn hắn mà thôi.
“Nhưng mà, Lưu Hỏa à.”
Vừa rồi hắn đương nhiên cũng nhìn thấy Lưu Hỏa.
Nhưng hắn phát hiện chính mình không có cách nào xem thấu được ngụy trang của đối phương dù chỉ một chút.
Khi hắn muốn thử đi thăm dò, đối phương thế mà phát hiện ra hắn.
Cho nên hắn từ bỏ.
Người này tự xưng là Thiếu Tông chủ của Ẩn Thiên Tông.
Nhỡ đâu thật sự nhìn thấu, sau đó thấy được khuôn mặt quen thuộc năm đó.
Cái kia...
Cường giả Đạo Tông vô thức rùng mình một cái.
...
Ngưng Hạ Xảo Vân Tông cũng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
“Kiếm ý thật mạnh.”
Sau đó Ngưng Hạ phóng ánh mắt về phía trận chiến.
Rất nhanh nàng liền nhìn thấy.
“Kiếm Nhất Phong và Phật Môn đọ sức?”
Nàng có chút ngoài ý muốn, bao nhiêu năm qua, loại cường giả như bọn họ rất ít khi động thủ.
Lần trước là Lục Vô Vi động thủ.
Trận chiến kia, không đáng xem chút nào.
Ngược lại khiến không ít người có bóng ma tâm lý, trận này ngược lại có chút dáng vẻ tương xứng hơn.
“Nhưng người này không phải không có kiếm tâm sao?” Người có thể đạt tới loại cảnh giới này như bọn hắn, cũng chỉ có vài người.
Mỗi một người đi ra đều sẽ bị chú ý tới.
Người này lúc trước khi bước vào Đại Đạo Thiên Thành, nàng có chú ý tới.
Đáng tiếc sau khi đối phương đi tìm Lục Vô Vi xong liền hoàn toàn mai danh ẩn tích.
Quang huy thuộc về hắn đương nhiên cũng biến mất theo.
“Là ai khiến hắn cầm kiếm một lần nữa?”
Ngưng Hạ có chút hiếu kỳ, đáng tiếc xem quá muộn.
Năm đó nàng thật ra cũng rất tò mò, người này cũng chỉ đi tìm Lục Vô Vi có một lần, làm sao lại hoàn toàn mất đi quang huy.
Bây giờ nàng có thể hiểu rõ đối phương, hoặc là nói người thuộc loại cảnh giới như bọn họ này đều hiểu.
Lục Vô Vi căn bản không có cách nào đối đãi như với người cùng giai bình thường được.
“Không biết Lục gia có đang chú ý tới hay không.” Ngưng Hạ có chút hiếu kỳ.
Dù sao người này cũng là vì Lục gia mới bị phế bỏ, hiện tại lại một lần nữa thu được quang huy.
...
Đại điện Lục gia, Tam Trưởng lão hơi kinh ngạc.
Hắn vừa mới cảm giác được phía sau núi có một tia khí tức sức mạnh.
Thuộc về Nhị Trưởng lão, chỉ là khí tức sức mạnh này vừa mới xuất hiện đã trực tiếp biến mất.
Gần đây tâm tình Nhị Trưởng lão không ổn định sao?
Đối mặt với Nhị Trưởng lão, Tam Trưởng lão vẫn không dám có chút bất kính nào.
Năm đó hắn cũng giống như Lục Thủy.
Thường xuyên chịu phạt.
Đáng tiếc Lục Thủy không cầu phát triển, hoặc cũng có thể là do vì một người phụ nữ mà thay đổi.
“Haiz.”
Nghĩ tới đây, Tam Trưởng lão lại thở dài một tiếc.
Hiện tại hắn chỉ có thể trông cậy vào Lục Thủy sau khi thành hôn đầu sang năm, có thể mau chóng có con.
Phía sau núi, Nhị Trưởng lão đứng bên cạnh ao nước nhìn về phía chân trời, không nói gì.
Sức mạnh không gian như ẩn như hiện dưới chân nàng, chỉ là nó đã đang dần lắng lại.
Nàng thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn về phía ao nước.
Chỉ cứ nhìn như vậy.
Một lát sau, một giọng nói thong thả truyền từ trong ao ra:
“Không cần quá để ý.”
Nhị Trưởng lão không có trả lời, sau đó quay người rời đi.
Đối với bọn họ mà nói thật sự là bất ngờ, Đại Đạo giả giao tranh, thế mà còn có thể xuất hiện thiên kiêu số một Lưu Hỏa.
Sau khi Nhị Trưởng lão rời đi, một trận gió thổi qua mặt ao.
Cuối cùng lắng xuống.
-----
Dịch: MB