Chương 698: Gặp Được Quý Nhân 3
Logic gì thế này?
Lục Thủy tránh né vấn đề này, nói về chuyện của tuổi 16:
"Trong TV, nam nữ nhân vật chính 16 tuổi, đều có thể cứu vớt thế giới.
Em gái ngươi cũng 16 tuổi, có khi đã lén xem “Ma Pháp Thiếu Nữ cứu vớt thế giới” mà ngươi không biết."
Cái gì mà “Ma Pháp Thiếu Nữ cứu vớt thế giới”, thật là lộn xộn.
"Hừ." Mộ Tuyết hừ lạnh một tiếng, không muốn nói chuyện với Lục Thủy.
"Chút nữa Lục thiếu gia có cần đi đến Tàng Kinh Các không?" Mộ Tuyết cắn bánh bao, nhẹ nhàng hỏi.
Không nhắc đến, suýt nữa thì quên mất chuyện này.
"Xem tình hình." Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết một chút rồi nói.
Không muốn đi thì sẽ không đi Tàng Kinh Các.
Dù sao hắn có đọc sách, có thể vượt qua kiểm tra của Tam trưởng lão thì không có vấn đề gi.
Còn ở chung với Mộ Tuyết, Tam trưởng lão có ý kiến cũng sẽ không nói ra.
Hắn luôn suy nghĩ cho đời sau của Lục gia.
Một lúc sau, bọn họ đã tới nhà ga, chờ để đón Nhã Nguyệt và Nhã Lâm đến.
Nhưng vừa mới đứng chờ, Mộ Tuyết lại đột nhiên ngẩn ra một chút:
"Đúng rồi, Nhã Lâm và Nhã Nguyệt chắc cũng chưa ăn điểm tâm, cần phải mua cho các nàng."
Lần đầu đi đón muội muội, bối rối tới vậy sao?
Lục Thủy thấy hơi khó tin, Mộ Tuyết bao nhiêu tuổi rồi, vậy mà lại vì chút chuyện nhỏ này mà bối rối.
"Tiểu thư, ta có mua." Lúc này Đinh Lương đang ở cách đó không xa, lập tức mở miệng.
Bởi vì đến nhà ga nên Đinh Lương đã đứng gần hơn rất nhiều.
Mộ Tuyết nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó đứng ở bên cạnh Lục Thủy, nhìn về hướng xe sẽ tới.
Lục Thủy cũng là nhìn xem hướng của xe, sau đó hững hờ tới gần Mộ Tuyết, chạm vào vai của Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết trộm nhìn Lục Thủy một chút, sau đó cũng không nói gì.
Nếu không phải mang theo ký ức áp chế bản thân, chắc chắn sẽ đưa tay ôm lấy vai của ta.
Mặc dù chỉ là tới gần, nhưng mà Mộ Tuyết vẫn rất là vui vẻ.
Nàng không dám làm động tác dư thừa gì, phải cẩn thận.
Rất nhanh, xe lửa vào trạm.
Ngay sau khi xe dừng lại hẳn, cửa xe cũng được mở ra.
"Tỷ tỷ."
Cửa xe vừa mở ra, Lục Thủy và Mộ Tuyết đã nghe thấy có người đang gọi tỷ tỷ.
Lúc này, Nhã Lam ôm chậu hoa nhỏ chạy về phía Mộ Tuyết bên này.
Nàng cột mái tóc ngắn lên, trông giống như một đứa bé trai, trên mặt tràn đầy ý cười.
Nhã Nguyệt theo sát phía sau, cũng mang theo chậu hoa.
Nàng mặc váy dài, tóc dài được tạo kiểu rất xinh đẹp, phóng khoáng tự nhiên.
Nàng thấy mọi thứ thật mới mẻ nhưng cũng có chút dè dặt đối với nơi này.
Và các nàng còn mang theo hoa, đều là hoa mà Mộ Tuyết muốn cấy ghép, vì an toàn, chỉ có thể mang theo ở bên mình.
"Tỷ tỷ, mẹ không cho ta mang đồ ăn vặt, nhưng ta vẫn lén mang theo một bao, trong túi, ăn rất ngon." Nhã Lâm vô cùng vui vẻ chạy đến trước mặt Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết xoa xoa đầu Nhã Lâm, cười nói:
"Cho tỷ tỷ ăn?"
"Ừm." Nhã Lâm gật đầu lia lịa.
Lúc này Nhã Nguyệt đi tới, nói khẽ:
"Mộ Tuyết tỷ, tỷ phu."
"Có đói bụng không?" Mộ Tuyết hỏi.
"Không đói bụng."
"Đói."
Nhã Nguyệt trừng mắt nhìn Nhã Lâm vì đã than đói.
Lúc này Đinh Lương mang điểm tâm mua được đưa cho Nhã Nguyệt và Nhã Lâm, sau đó chính mình ôm chậu hoa, đừng lùi sang một bên.
Nhã Nguyệt hơi e dè, nơi này là Lục gia, không phải Mộ gia.
Nàng không phải là đứa trẻ, từ những điều mà nàng biết, Lục gia mạnh hơn rất nhiều so với Mộ gia.
Loại cảm giác này, giống như mình là người đến từ nông thôn vậy.
"Đi thôi, trước tiên chúng ta sẽ đi đến Hoa Vũ Tuyết Quý ngồi nghỉ, chờ các ngươi ăn xong, lại đi về chỗ ở." Mộ Tuyết cười dịu dàng nói.
"Được đó." Nhã Lâm lập tức reo lên.
Nhã Nguyệt thì nhẹ nhàng gật đầu:
"Vâng."
Lục Thủy không nói gì, chỉ đi theo bên cạnh Mộ Tuyết, với hắn mà nói thì nhìn xem là được rồi.
Nói chuyện dễ dàng khiến cho những người này cảm thấy áp lực.
Không đi chung thì thật sự là không được.
Rất nhanh, bọn họ đã đi tới Hoa Vũ Tuyết Quý.
"Chào mừng quý khách."
Ba chị em Hoa - Vũ - Tuyết lập tức nói.
Hôm nay các nàng đều có mặt.
Chờ Lục Thủy và mọi người đã ngồi xuống, Tuyết Quý cầm thực đơn đi đến bên cạnh Mộ Tuyết nói:
"Thiếu phu nhân muốn gọi món gì."
Các nàng biết bình thường đều là thiếu phu nhân chọn món ăn.
Nhưng lần này có mới khách tới, Tuyết Quý cũng không bỏ qua:
"Ở đây vẫn còn thực đơn, các ngươi nhìn xem."
Lục Thủy một mình ngồi một phía, Mộ Tuyết và Nhã Lâm, Nhã Nguyệt ngồi cùng một phía.
Đại khái là vì chăm sóc Nhã Nguyệt đang không được tự nhiên.
"Cho chúng ta phần giống với Mộ Tuyết tỷ là được." Nhã Nguyệt nói.
Nhã Lâm không có tư cách nói chuyện, nàng còn chưa biết chữ.
Mộ Tuyết tự nhiên là chọn món nàng cảm thấy Nhã Nguyệt và Nhã Lâm sẽ thích.
Nhưng mà bánh bao vẫn chưa ăn.
Ừm, Nhã Lâm đã bắt đầu ăn.
Không tim không phổi, Nhã Nguyệt nhìn xem có chút hâm mộ.
Quyết định, đêm nay dạy nàng biết chữ.
Nhã Nguyệt định ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, nhưng mới vừa nhìn ra cửa sổ pha lê, nàng đã phát hiện có người đứng ngay bên cạnh nàng, nhìn xem nàng.
Phía ngoài cửa pha lê.
Điều này dọa nàng giật mình.
Là một thiếu nữ, rất là xinh đẹp.
"Sao Trà Trà lại ở chỗ này?" Mộ Tuyết tự nhiên cũng nhìn thấy.
Đông Phương Trà Trà nhìn xem chị em Nhã Nguyệt, ban đầu còn nghi ngờ, trong nháy mắt nàng đã hiểu ra một điều.
Hôm nay biểu tẩu không phải đang hẹn hò.
Nàng có thể đi vào tham gia náo nhiệt.
Nghĩ như vậy, nàng bèn đi vào bên trong Hoa Vũ Tuyết Quý.
Chỉ thoáng cái, Đông Phương Trà Trà đã vào đến bên trong, thật hưng phấn nói:
"Biểu tẩu, biểu muội, chúng ta cùng chơi một trò chơi đi."
Mộ Tuyết tràn đầy nghi hoặc
Nhã Nguyệt cũng thấy khó hiểu, biểu muội là gọi nàng sao?
Nàng giống như không biết đối phương nha.
Trà Trà là lần trước đi Mộ gia, nhìn thấy ảnh nên nhận ra.
Nàng cảm thấy đã quen biết.
Mộ Tuyết có chút bất đắc dĩ, những vẫn nói:
"Trò chơi gì?"
Nói xong thì nàng nhường chỗ cho Trà Trà, còn mình đến ngồi bên cạnh Lục Thủy.
Tin rằng Nhã Nguyệt và Trà Trà ở chung không có áp lực gì.
"Suy nghĩ nhanh, ta hỏi các ngươi trả lời." Đông Phương Trà Trà ngồi xuống nói.
Nhã Lâm nhìn chằm chằm vào khăn che mắt của Đông Phương Trà Trà, cảm thấy quá giỏi, cũng muốn có một cái.
Trà Trà cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, sau đó nhìn về phía Nhã Lâm, gần như lập tức biết nàng ấy muốn cái gì, nàng chỉ chỉ khăn che mắt của mình, hỏi:
"Ngươi cũng muốn mang?"
Nhã Lâm hồn nhiên gật đầu.
Nhưng mà lại lập tức lắc đầu, nàng không quen tỷ tỷ này.
"Hôm nay cho ngươi mượn mang trước." Đông Phương Trà Trà nói xong thì tháo khăn che mắt xuống đưa cho Nhã Lâm.
Chăm sóc muội muội là chuyện đương nhiên.
"Ánh mắt màu vàng óng?" Nhã Nguyệt rất ngạc nhiên khi nhìn thấy ánh mắt của Trà Trà.
"Được rồi, chúng ta lập tức chơi trò suy nghĩ nhanh đi." Trà Trà có chút không kịp chờ đợi nói.
Trí lực áp chế là một phần quan trọng nếu muốn trở nên mạnh mẽ, Hương Dụ nói vậy, Hương Dụ là đúng.
Lần này nàng muốn trực tiếp đối đầu với trí lực của Lục Thủy biểu đệ và mọi người.
-----
Dịch: MB