Chương 699: Ta Sắp Viết Một Quyển Sách Mới 1
Lục Thủy ngồi ở một bên, hắn vốn định làm người vô hình.
Nếu như có thể không đi theo, hắn đương nhiên sẽ không ở lại nơi này.
Mà đã đi đọc sách của mình lâu rồi.
Nhưng Mộ Tuyết còn chưa gả vào Lục gia, nếu như chỉ có một mình Mộ Tuyết bận bịu cả trong lẫn ngoài.
Sẽ để cho người của Mộ gia cảm thấy, Lục gia thật ra không chào đón các nàng.
Như vậy thì không tốt lắm.
Cho nên có làm người vô hình đi chăng nữa, thì hắn cũng phải đi theo.
Đương nhiên, dẫn đến gặp cha mẹ hắn cũng được, đến lúc đó hai vị trưởng bối chỉ cần tỏ ra hoan nghênh là được.
Dù gì cũng là tộc trưởng và tộc trưởng phu nhân, không thể nào tự mình đi đón, hai đứa nhỏ này chắc chắn không thể gánh nổi.
Nhưng Lục Thủy vẫn muốn đến, đi cùng với Mộ Tuyết.
Đây là chuyện hắn nên làm.
Còn việc Đông Phương Tra Tra chạy tới quấy rối, xem như là chuyện tốt.
Đông Phương Tra Tra có vẻ dễ làm quen, làm việc cũng có chút chừng mực.
Nói đúng hơn là biết nghe lời, không nên làm tuyệt đối không làm.
Không phải vô cớ mà với chỉ số IQ thấp như vậy, đi ra ngoài thường xuyên nhưng vẫn có thể sống khỏe mạnh.
"Vậy ta hỏi nha?" Đông Phương Trà Trà nhìn bốn người và nói.
"Hỏi đi." Mộ Tuyết nói.
Nhã Nguyệt tò mò không biết tỷ tỷ trẻ tuổi này sẽ hỏi cái gì.
Nhã Lâm đang chơi bịt mắt.
Lục Thủy cũng đang lắng nghe, hắn thật tò mò, Đông Phương Tra Tra có thể hỏi ra vấn đề gì.
"Có một ngày, cha dẫn theo mẹ đi săn, đó là một ngọn núi lớn, trên núi có thật nhiều Linh thú.
Cha mang theo cung và mười mũi tên.
Sau đó cha bắn ra một mũi tên.
Hỏi, lúc này cha còn lại mấy mũi tên?" Đông Phương Trà Trà nhìn cả nhóm hỏi.
Nghe được câu hỏi này trong nháy mắt, Lục Thủy cảm thấy câu trả lời chắc không có đơn giản như vậy.
"Không còn cái nào, mười mũi tên này là Tử Mẫu Tiễn, bắn một cây, tất cả đều bay ra theo." Lục Thủy trả lời.
Đông Phương Trà Trà lắc đầu:
"Không đúng."
"Vậy là mười cái? Mũi tên bay ra ngoài sẽ biết quay trở về?" Hoa Quý bưng điểm tâm lên, thuận miệng trả lời.
Các nàng đã từng gặp Đông Phương Trà Trà.
"Cũng không phải." Đông Phương Trà Trà lắc đầu, cười có chút hả hê.
"Đây là của Trà Trà tiểu thư." Hoa Quý mang lên thêm một phần cho Trà Trà.
Trà Trà tự nhiên là cảm ơn Hoa Quý.
Sau đó nhìn Mộ Tuyết và mọi người nói:
"Đoán đi, rất đơn giản."
Lúc này Nhã Lâm dùng ngón tay đếm nói:
"Còn lại chín mũi tên."
"Đúng rồi." Đông Phương Trà Trà lập tức nói.
Mọi người: "..."
Lục Thủy cảm thấy trí thông minh của mình bị sỉ nhục.
Mộ Tuyết cười vui vẻ, không có cảm giác gì.
Nhã Nguyệt bĩu môi, vậy mà gọi là suy nghĩ nhanh sao.
"A." Nhã Lâm vui vẻ nhất.
"Ta sắp hỏi câu tiếp theo." Đông Phương Trà Trà thấy những người khác nhìn xem nàng, tiếp tục nói:
"Có một ngày mẹ bắt được con linh thú lớn - Khổ Ách Ngưu, mẹ muốn mang linh thú bỏ vào trong tủ lạnh, phải làm mấy bước?"
"Ba bước." Lục Thủy ăn món điểm tâm ngọt, thờ ơ nói:
"Mở tủ lạnh ra, mang Khổ Ách Ngưu bỏ vào, đóng tủ lạnh lại."
Câu hỏi ngây thơ, không phải giống với bỏ con voi vào sao.
"Vậy mẫu thân muốn mang một con linh thú lớn hơn nữa, Thôn Thiên Mãng bỏ vào trong tủ lạnh thì cần làm mấy bước?" Đông Phương Trà Trà lại hỏi.
"Ba bước, mở cửa tủ lạnh, bỏ vào, đóng cửa lại." Nhã Nguyệt học theo, giành trả lời.
Nàng cảm thấy quy tắc chắc cũng giống vậy.
Nhưng mà câu trả lời là sai.
"Không đúng." Đông Phương Trà Trà lắc đầu nói.
"Bốn bước." Mộ Tuyết mở miệng nói:
"Mở cửa, lấy Khổ Ách Ngưu ra, lại mang Thôn Thiên Mãng nhét vào, cuối cùng đóng cửa."
"Biểu tẩu nói rất đúng, vậy ta tiếp tục hỏi." Đông Phương Trà Trà nói, nàng chơi rất vui vẻ.
Nhã Nguyệt cảm giác mình bị khi dễ.
Vậy thì sao có thể tiếp tục chơi với nhau.
"Trên một ngọn núi lớn có rất nhiều linh thú tụ tập, một ngày nọ, Thú Vương được sinh ra, khi nó vượt thiên kiếp, khí thế ngút trời, toàn bộ linh thú từ khắp nơi trên ngọn núi lớn nhao nhao đến đây làm lễ, nhưng mà có một con linh thú mang trong mình huyết thống Viễn Cổ lại không hề đến.
Hỏi, đó là con gì?" Giọng nói của Đông Phương Trà Trà vang lên.
Linh thú có huyết thống Viễn Cổ?
Tứ đại Thánh Thú?
Chọn một?
Lục Thủy cảm thấy tùy tiện nói ra một loài mạnh mẽ là được.
Lúc này Nhã Nguyệt đột nhiên giơ tay, nói khẽ:
"Có phải là Thôn Thiên Mãng bị nhốt trong tủ lạnh không?"
Đông Phương Trà Trà: "..."
Oa, sao lại có người thông minh như vậy ở đây?
Lục Thủy và Mộ Tuyết cũng nhìn về phía Đông Phương Trà Trà, giống như đang chờ Đông Phương Trà Trà xác định.
Đông Phương Trà Trà có chút buồn bã nói:
"Đúng rồi."
Lục Thủy: "..."
Hắn cảm thấy mình không nên hấp tấp đưa ra đáp án thì hơn.
"Tốt, câu tiếp theo." Đông Phương Trà Trà lấy lại tinh thần tiếp tục nói:
"Hôm nay Hương Dụ muốn đi tới một vùng đầm lầy hái trái cây, nghe nói vùng đầm lấy đó đầy rẫy linh thú hung dữ, vậy mà Hương Dụ có thể bình an vô sự đi vào trong đầm lầy.
Hỏi, tại sao như thế?"
"Bởi vì Hương Dụ dẫn theo Trà Trà, Trà Trà có khả thể khiến cho vạn thú thuần phục." Mộ Tuyết mở miệng nói.
Đông Phương Trà Trà có chút vui vẻ gãi gãi đầu:
"Không có lợi hại như vậy."
Lục Thủy nhìn mà cạn lời, sau đó nói rằng:
"Mộ tiểu thư, không cần dùng thủ đoạn, Đông Phương Tra Tra không chịu nổi khen."
"Là Đông Phương Trà Trà." Đông Phương Trà Trà mở miệng sửa đúng lại.
Nàng nhớ là đã nhiều lần sửa đúng lại cho Lục Thủy biểu đệ rồi.
"Vậy có phải nàng đã mang theo pháp bảo trấn áp linh thú không?" Nhã Nguyệt mở miệng nói.
"Không phải." Đông Phương Trà Trà khoái chí lắc đầu.
Cũng không biết đắc ý cái gì.
Đại khái là Hương Dụ không sợ đàn thú đi.
"Bởi vì Linh thú đều đi bái lạy Thú Vương rồi?" Ba tỷ muội Hoa Quý đang ngồi ở bên cạnh, thử trả lời.
Nghe được đáp án này, Lục Thủy cảm thấy, tám phần là chị em sinh ba này đã đoán đúng.
Đông Phương Trà Trà nhìn xem ba người Hoa Vũ Tuyết Quý, gương mặt uể oải:
"Đúng rồi."
"A." ba tỷ muội Hoa Vũ Tuyết Quý vỗ tay chúc mừng.
Các nàng nghe nãy giờ, cuối cùng cũng trả lời đúng một câu.
"Câu cuối cùng." Đông Phương Trà Trà lùi về phía sau một chút, nhìn xem tất cả mọi người nói:
"Vậy mà bản thân Hương Dụ lại bị thương, khi ở trong vùng đầm lầy không có linh thú đó.
Hỏi, vì sao?"
Hương Dụ đừng ở phía cuối cùng: "???"
Sao ta lại không biết mình bị thương vậy?
Nhưng Trà Trà tiểu thư đang chơi vui vẻ, nàng đương nhiên sẽ không đi quấy rầy.
"Bởi vì đầm lầy có yêu thú." Nhã Nguyệt lập tức nói.
Trà Trà lắc đầu.
"Bởi vì Hương Dụ cảm thấy Trà Trà không nghe lời, tức hộc máu." Mộ Tuyết lập tức nói.
"Đâu có." Đông Phương Trà Trà bĩu môi.
Nàng rất cẩn thận khi đi ra khỏi nhà.
"Bởi vì không có trái cây, nên Hương Dụ đã dùng khổ nhục kế để không bị Trà Trà tiểu thư mắng." Hoa Quý nói.