Chương 818: Mộ Tuyết Có Phải Là Tử Y Thần Nữ? 2
Ầm!
Ngay tại lúc Nhã Lâm sắp chạy đến bên Mộ Tuyết bên này thì đột nhiên bị một hòn đá ngáng chân, trực tiếp ngã ở trước mặt Mộ Tuyết.
Nhìn Nhã Lâm ngã sấp xuống, Mộ Tuyết giật nảy mình, nhưng mà cũng không lo lắng gì mấy.
Sau đó nàng ngồi xổm xuống ở trước mặt Nhã Lâm, đưa tay ôm lấy Nhã Lâm, sau đó vỗ vỗ bụi trên người Nhã Lâm, nói:
"Ban đêm đừng có chạy lung tung, tối như vậy."
Nhã Lâm bĩu môi mếu máo như muốn khóc.
Mộ Tuyết sờ lên đầu Nhã Lâm đầu, sau đó liền đem Thủy Vân Thú đặt lại trên đầu nàng, tiếp đó để nàng ôm Hỏa Vân Thú.
Thủy Vân Thú với Hỏa Vân Thú, trên người không có chút tro bụi.
Có có thì bọn chúng cũng sẽ xử lý.
Thủy Vân Thú sẽ còn thuận tiện giúp Nhã Lâm xử lý tóc.
"Được, không sao." Mộ Tuyết đứng lên, sau đó mang theo Nhã Lâm đi về hướng dì Đường bên kia.
Mà Đường Y đang đi theo nãy giờ thì lại đứng yên tại chỗ.
Nàng nhìn thấy lúc Nhã Lâm ngã sấp xuống, thấy được Mộ Tuyết đỡ nàng dậy.
Thấy được một màn quen thuộc kia.
Động tác của Mộ Tuyết và Tử Y Thần Nữ, dường như giống nhau như đúc.
"Không, không thể nào."
Đường Y trong nháy mắt đem hình ảnh Mộ Tuyết cùng Tử Y Thần Nữ đặt vào cùng một chỗ.
Trừ bề ngoài không quá giống nhau thì hết thảy tất cả dường như đều tương đồng.
Nhưng mà Tử Y Thần Nữ sao lại có thể là tiểu cô nương 19 tuổi?
Thế nhưng mà. . .
Nếu như nói là Mộ Tuyết, như vậy thì động cơ của Tử Y Thần Nữ hoàn toàn hợp lý.
Mộ Tuyết sẽ đỡ Nhã Lâm, sẽ giúp Nhã Lâm phủi quần áo, cứu nàng cũng không cần.
Cho dù là suy đoán đơn giản, trong lòng Đường Y thật sự đã chịu đả kích không nhỏ.
Mộ Tuyết có khả năng chính là Tử Y Thần Nữ.
Cho nên Mộ Tuyết phát hiện Sinh Tử Cổ không nhất định là trùng hợp nhìn thấy, nàng có thể lạnh nhạt đối mặt với hết thảy, kỳ thật là do bản thân đã đạt đến cảnh giới của tiên nhân nơi Cửu Trùng Thiên.
Nhưng nếu như Mộ Tuyết thật sự là Thần Nữ, lại vì sao giả bộ làm người mất hết tu vi? Tại vì sao lại muốn gả cho thiếu gia Lục gia?
Đường Y không hiểu, cũng nghĩ không ra.
"Dì Đường?" Mộ Tuyết đi đến bên dì Đường nhẹ giọng gọi.
Lúc này dì Đường mới hồi phục tinh thần lại.
Nàng ném đi những suy nghĩ dư thừa ra sau đầu, lập tức hỏi:
"Có bị thương hay không?"
Mộ Tuyết lắc tu vi của Trà Trà còn rất mạnh."
Trà Trà phía sau gãi đầu một cái, cười nói:
"Không có lợi hại đến vậy đâu."
"Nhã Nguyệt có ở đây không?" Mộ Tuyết hỏi.
Nàng chỉ là muốn xác nhận một chút thôi.
"Ở bên chỗ ông ngoại con bé rồi, chỉ có chúng ta đi qua thôi." Dì Đường nhẹ nhàng nói ra.
Mộ Tuyết không có ý kiến, phong ba của Đường gia là quá khứ, về việc ngày sau có tiếp tục kéo dài không nàng cũng không biết.
Mặc kệ là có hay không, nàng đều không có ý định nhúng tay vào việc này.
Đông Phương Trà Trà cũng nhận được truyền tin từ Hương Dụ, Hương Dụ các nàng cũng không có việc gì.
Đều ổn, chủ yếu là đến xác nhận Trà Trà và tiểu thư có sao không.
—— ——
Bên trong Mê Đô bên, Lục Thủy đã để Minh khắc họa phù văn.
Phù văn xuất hiện, khiến Lục Thủy hơi kinh ngạc.
Cũng không phải phù văn này có thể liên thông với bóng hình kia, mà là phù văn ở trong mắt Lục Thủy vô cùng rõ ràng.
Cùng trong tưởng tượng hoàn toàn không giống.
Giống như trong một thế giới mờ ảo, đột nhiên xuất hiện một người cực kỳ rõ ràng.
"Quả nhiên là Mê Đô vấn đề, nhưng mà vì cái gì phù văn của ta lại rõ ràng như vậy? Có chút không bình thường, Mê Đô cuối cùng là địa phương nào?" Lục Thủy trong lòng nghi ngờ.
Bởi vì đây là tầm nhìn của Minh, hắn không có cách nào chân chính nhìn thấy Mê Đô, rất khó biết được cụ thể.
Nếu như có thể để hắn tự mình xem một chút, có lẽ liền có thể biết đại khái về Mê Đô.
"Không có hiệu quả?" Minh mở miệng hỏi.
Lục Thủy không có để ý, tiếp tục nói:
"Giữ phù văn lại, nếu như ta tới gần nơi này, sẽ biết được phù văn tồn tại, thuận tiện tìm được vị trí của ngươi."
"Được." Đối với Lục Thủy mà nói, Minh không có ý kiến gì.
Đây là hi vọng thoát ra duy nhất của hắn.
"Tiếp tục bay lên không đi, nhìn xem còn có gì khác hay không." Lục Thủy nói.
Sau đó hắn nhìn thấy tầm mắt của Minh đang không ngừng mở rộng, thế nhưng mà ở trong mắt Lục Thủy, trừ sương mù ra thì vẫn là sương mù.
Căn bản là nhìn không ra bất kỳ vật gì.
Hồi lâu sau, Minh ngừng lại nói:
"Đến biên giới, tiếp tục hướng lên, sẽ tiến vào một vùng đất không biết, dựa vào thực lực của ta thì khó mà tiến về."
Lục Thủy nhìn qua, phát hiện bên ngoài một vòng sương mù bao phủ.
Nhưng mà so với sương mù phía dưới có khác biệt, bên ngoài sương mù vô cùng rõ ràng.
"Mê Vụ Chi Đô sao?" Lục Thủy trong lòng có suy đoán, nhưng mà trong lúc nhất thời không cách nào xác định.
Nếu như Minh thật sự là Nguyệt tộc, hắn không có lý do gì trốn khỏi Mê Vụ Chi Đô, người tên danh sách Thí Thần đều là người cùng cấp bậc với Kiếm. Ra vào Mê Vụ Chi Đô đều dễ dàng như các Đại trưởng lão.
Nhưng mà Lục Thủy có thể xác định, Mê Đô trừ khi tận mắt đi xem, không thì sẽ không rõ ràng được.
Mà người viết Kiếm Nhất Vi Kỳ Truyện hẳn là cũng có quan hệ với Mê Đô.
Sau đó Lục Thủy cảm giác kết nối thông đạo bắt đầu tách ra.
"Hết thời gian rồi." Lục Thủy nói.
"Ta cảm thấy, ngay lúc thông đạo tách ra, linh lực của ta gần như tiêu hao hết." Thân ảnh của Minh bắt đầu rơi xuống.
Lục Thủy có thể phát giác được, đối phương thật sự không có thời gian.
"Thế giới xuất hiện biến hóa, thời gian ta tích lũy sức mạnh trở nên rất ngắn, nếu có phát hiện gì, ta sẽ thông qua thông đạo nói cho ngươi." Thanh âm của Minh tiếp tục truyền đến.
"Ta cũng không thường xuyên đến nơi này, nhưng mà nếu có tin tức của ngươi, sẽ có người cho ta biết. Nếu như có thể, ta sẽ giúp các ngươi thành lập liên hệ, đến lúc đó ta sẽ lại càng dễ biết tin tức." Thanh âm Lục Thủy xuyên qua.
"Cái kia, ta cần trả giá ra sao?" Minh mở miệng hỏi.
Đúng vậy, hắn đang cầu xin đối phương giúp đỡ.
Tất nhiên là cần trả giá.
"Tạm thời không cần, chờ tới lúc sẽ nói cho ngươi biết." Lục Thủy kỳ thật không biết đối phương có thể trả cho hắn cái giá như nào.
Hắn thiếu cao thủ hả?
Không thiếu.
Thiếu công pháp thực lực hả?
Cũng không thiếu.
Thiếu linh thạch hả?
Càng không thiếu.
Thiếu vợ hả?
Ha ha, vợ hắn là thiên hạ đệ nhất.
Tóm lại Lục Thủy căn bản không nghĩ được nên để Minh bỏ ra cái giá gì, dù sao không có gì đồ vật đáng giá để hắn mơ ước.
Đồ mà Minh hắn cũng không thiếu.
Hắn chỉ là đối với vị trí của Minh và đồ vật bảo vệ có chút hứng thú.
Chuyện này đối với hắn mà nói là đủ rồi.
Đương nhiên, nếu như Minh hoàn chỉnh, thì tin tức mà hắn biết đến chính là thứ mà Lục Thủy.
Đáng tiếc, trước mắt biết rõ sự tình, đối với Lục Thủy tới nói, đều không có ích lợi gì.
"Được." Minh truyền đến một thanh âm sau cùng.
Cuối cùng thông đạo tách ra.
Lục Thủy trong căn phòng nhỏ hẹp khẽ mở mắt.
Hắn nhìn gian phòng trên đầu trầm mặc không nói.
Cửa đã không có, chung quanh cũng chỉ tam bình còn không đến.
Nằm xuống cũng có chút khó khăn, đừng nói là rụt lại.
Lục Thủy không có để ý những này, hắn đưa tay chạm đến bên dưới cửa.
Phát hiện không có bất kỳ dấu hiệu gì của thông đạo, dường như cưa này chỉ là bài trí.
"Khó trách đối phương khó mà đi ra, thông đạo này thế mà chẳng mảy may để lại vết tích gì."
"Mê Đô, cũng không đơn giản."
Lục Thủy vốn cho rằng ở thời kỳ Viễn Cổ, Chân Thần là mê, Lục là mê, hiện tại phát hiện Mê Đô càng thêm mê.
Đương nhiên, liên quan tới Mê Đô, Lục Thủy cũng không chút suy nghĩ nhiều, hiện tại vẫn là nên biết rõ chuyện Chân Thần sụp đổ.
Nhìn xem thử với Chân Thần duy nhất của nhà hắn có quan hệ như thế nào, mà Dự Ngôn Thạch Bản cũng nhắc qua chuyện Chân Thần đã sụp đổ, lỡ như lại có thể nhân chuyện này, hiểu rõ được tình huống của Dự Ngôn Thạch Bản.
Sau đó biết được mẫu thân hắn có bị nhằm vào hay không.
Cuối cùng xác định đệ đệ muội muội của hắn rốt cuộc là tại sao lại chọc tới những người này.
Nếu như bởi vì mẫu thân hắn với đệ đệ muội muội, dẫn đến đối phương khó chịu, Lục Thủy tất nhiên sẽ đem những người này, tất cả đều xóa đi.
Đương nhiên, nếu như mẫu thân hắn không có bị nhằm vào hắn cũng sẽ không để ý.
Có thể ở kiếp trước bệnh, thấy thế nào đều là bị nhằm vào.
Bất quá hắn đối với chuyện Kiếm Nhất chết như thế nào vẫn là mang theo lòng hiếu kỳ.
Chuyện của thời kỳ Chân Thần sự tình, hắn vẫn là muốn biết.
Dù sao luôn cảm giác câu chuyện chi nghe một nửa, không có phần sau.
Cái này rất khó chịu.