Chương 819: Mộ Tuyết Có Phải Là Tử Y Thần Nữ? 3
Lục Thủy cảm thấy nếu như hắn đi xem sách Sơ Vũ, Sơ Vũ nếu là dám đột nhiên không viết nữa, hắn liền sẽ đi dạy đối phương làm người.
Đương nhiên, hắn không xem.
Đằng sau Lục Thủy biến mất tại nguyên chỗ.
Tính cả cái ghế cùng một chỗ biến mất.
Thông đạo biến mất, gian phòng cũng muốn tiếp tục đổ sụp.
Hắn không cần thiết phải lưu tại nơi này, nên biết không nhiều, tính là biết.
Về phần giúp lão trượng nhân kết nối tới nơi này, cái này thật sự có thể thực hiện, bất quá cần càng nhiều uy năng.
Nói cách khác, cần chờ hắn đến lục giai.
Vậy thì chờ tới cuối tháng sau đi.
. . .
Trong tổ địa Mộ gia, Mộ Trạch nhìn Khởi Nguyên Thạch, hắn đã chờ hồi lâu.
Nếu như không có tính toán sai, trời chắc là sắp sáng rồi.
Đã một đêm đi qua, hắn hoàn toàn không biết là tình huống như thế nào rồi.
Nhưng mà hình như trạng thái của Lục Thủy cũng không có vấn đề chút nào, điều này cũng làm cho hắn buông lỏng không ít.
"Thời gian chắc là không chênh lệch lắm." Mộ Trạch nhìn Lục Thủy im ắng tự nhủ.
Hắn không có cách nào biết được quá nhiều, nhưng mà nói chuyện với nhau đã lâu như vậy rồi, chắc cũng được rồi.
Còn chờ đợi như vậy nữa chắc hắn phát điên mất, dù sao hắn không biết lúc này Lục Thủy cuối cùng là có ổn hay không.
Mà ngay tại lúc Mộ Trạch nghĩ như vậy, ánh sáng của Khởi Nguyên Thạch đột nhiên tắt.
Biến hóa bất thình lình khiến Mộ Trạch giật nảy mình, bất quá hắn vẫn đang chuyên chú nhìn về phía Lục Thủy, hắn cảm thấy chắc là Lục Thủy đã tỉnh lại.
Nếu như Lục Thủy không tỉnh lại nữa, xác suất lớn là xảy ra chuyện rồi, hắn cần liên lạc với thế giới bên ngoài
Nhưng mà may mắn chính là, Lục Thủy cử động.
Đúng vậy, lúc này Lục Thủy thu hồi cánh tay đụng vào Khởi Nguyên Thạch.
Hắn mở to mắt nhẹ nhàng thở ra.
Lần này vẫn may có không ít thu hoạch.
Lúc nắm tay sau khi thu trở về, Lục Thủy liền biến mất ở nguyên địa, hắn một bước đi đến trước mặt lão tượng nhân.
"Lục thiếu gia, không có sao chứ?" Mộ Trạch Lục Thủy xuất hiện bên cạnh liền hỏi câu.
"Ừ, không có vấn đề gì." Nói Lục Thủy nhìn ngoài tổ địa một chút, nói:
"Hai người bọn họ còn đang trông coi sao? Mấy giờ rồi?"
"Sáu giờ sáng rồi." Mộ Trạch nhìn thời gian trả lời.
Bất quá hắn cũng nhẹ nhàng thở ra, Lục Thủy xác thực không có vấn đề.
Sáu giờ?
Lục Thủy sửng sốt một chút, lâu so với dự kiến.
Nhưng mà hắn cũng không để ý, dù là nửa đường Mộ Tuyết phát tin tức, hắn cũng có thể nói mình đang ngủ.
"Lục thiếu gia nhìn thấy người ở bên kia Khởi Nguyên Thạch rồi?" Mộ Trạch thử hỏi.
Hắn thật sự không muốn hỏi sớm như vậy, nhưng mà cuối cùng là phải đối mặt.
Lục Thủy nhìn lão trượng nhân một chút, khẽ gật đầu:
"Gặp được."
Mặc dù có suy đoán rồi, nhưng mà lúc nghe được Lục Thủy nói như vậy, Mộ Trạch vẫn không tránh khỏi run lên.
Khó tránh khỏi có chút khẩn trương, có chút luống cuống.
Nhưng mà rất nhanh, hắn liền điều chỉnh tốt trạng thái:
"Lục thiếu gia có thể nói kĩ một chút không?"
Đối với chuyện này, Lục Thủy tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
"Có một số việc tương đối phức tạp, tiền bối nếu như là hiếu kỳ, có thể hỏi, ta sẽ trả lời. Hiện tại ta nói trước một chút về việc đối phương là ai, tại sao phải liên quan tới Khởi Nguyên Thạch, cùng Mộ gia có quan hệ gì, tiền bối cảm thấy như thế nào?"
Nhìn thấy Mộ Trạch gật đầu, Lục Thủy liền đem đại khái mọi chuyện kể lại một lần.
Hắn nói cũng không nhiều, chỉ nói đối diện là người nào, bị vây ở một nơi, chỉ có thể thông qua Khởi Nguyên Thạch cầu cứu các loại.
Về phần chuyện của Lục và chuyện của Mê Đô, hắn chưa hề nói.
Nói thì lão trượng nhân cũng nghe không hiểu, chờ hỏi lại thì thuận tiện trả lời.
Chờ sau khi Mộ Trạch nghe xong Lục Thủy giải thích, trầm mặc một chút rồi hỏi:
"Nói cách khác, vị tiền bối đối diện kia, xác thực có quan hệ với Mộ gia? Đối với Mộ gia cũng không có ác ý?"
"Tạm thời là không có." Lục Thủy gật đầu đáp.
"Một sự tồn tại cường đại không hoàn chỉnh, bên trong lịch sử Mộ gia không có ghi chép liên quan." Mộ Trạch hoàn toàn không biết đối phương là ai.
"Mộ gia lịch sử, có ghi chép về Nguyệt tộc không?" Lục Thủy hỏi.
Mộ Trạch nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là lắc đầu.
Không có ghi chép về Nguyệt tộc, Lục Thủy cũng không có hỏi nhiều nữa.
Có lẽ là hắn đoán sai rồi.
"Vị tiền bối kia là bị nhốt ở nơi nào?" Mộ Trạch hiếu kỳ hỏi một câu.
"Mê Đô, một nơi mà toàn bộ tu chân giới không có mấy người biết đến, trước mắt hiêu biết của ta đối với Mê Đô cũng rất phiến diện. Nhưng mà theo ta suy đoán, Mê Đô hẳn là ở trong Mê Vụ Chi Đô." Lục Thủy hồi đáp.
Nghe được Lục Thủy trả lời, Mộ Trạch sửng sốt một chút.
Mê Vụ Chi Đô, cấm địa tu chân giới.
Nghe nói ngay cả thế lực cao cấp đỉnh cấp cường giả cũng không dám tùy ý bước chân.
Đi vào chính là chết.
Cái này. . .
Quả nhiên không phải là sự tồn tại mà hắn có thể lý giải.
"Lục thiếu gia cảm thấy, chúng ta nên làm như thế nào mới tốt?" Mộ Trạch hỏi.
Đây tuyệt đối đã vượt ra khỏi năng lực của Mộ gia bọn hắn Mộ, nhưng mà đối phương cuối cùng có nảy sinh ác ý với bọn hắn thì lại không ai nói rõ ràng.
Càng quan trọng hơn là, cường giả đối mặt kẻ yếu, cho dù là hủy diệt kẻ yếu cũng không nhất định cần sinh ra ác ý.
Lục Thủy nói khẽ:
"Trước cứ để đó đi, nếu như cuối cùng là ta thả hắn ra, như vậy tất nhiên sẽ không để cho hắn gây ra bất cứ thương tổn gì cho Mộ gia. Mộ Tuyết sẽ khóc. Nhưng mà đến cuối tháng sau, ta sẽ để cho ngươi liên hệ với hắn, đến lúc đó tiền bối có thể xem một chút. Hắn hiện tại không có ác ý, càng không khả năng thông qua Khởi Nguyên Thạch tổn thương các ngươi."
Nghe được Lục Thủy nói như vậy, Mộ Trạch cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà rất nhanh hắn liền nghĩ đến một vấn đề.
"Theo như Lục thiếu gia nói, đối phương vốn là năm năm tích lũy đủ linh lực mới hướng ra phía ngoài truyền lại tin tức, hiện tại một tháng là đủ rồi. Vậy có phải hay không một tháng liền có thể tế tổ một lần?" Mộ Trạch hiếu kỳ hỏi một câu.
Lục Thủy sững sờ nhìn Mộ Trạch, cuối cùng gật gật đầu:
"Chắc được. Nhưng mà đã thành lập liên hệ, không có chuyện nói, hắn hẳn là sẽ không tìm tới."
Đúng, Mộ gia bỏ qua đại cơ duyên.
Mà cơ duyên tế tổ khả năng cũng mất.
Mộ Trạch: ". . ."
Đây rốt cuộc là tốt là xấu?
Cuối cùng lại nói một chút chi tiết, sau đó Lục Thủy liền định rời đi.
Mộ Trạch cũng không có hỏi nhiều, bởi vì hắn phát hiện hỏi một chút vấn đề nhỏ, nghe được lại là chuyện hoàn toàn không cách nào lý giải.
Lục Thủy cấp độ quá cao.
"Đúng rồi, có thể xin nhờ Lục thiếu gia một chuyện không?" Trước khi Lục Thủy đi, Mộ Trạch đột nhiên gọi Lục Thủy lại.
"Tiền bối mời nói." Lục Thủy nhìn về phía Mộ Trạch.
"Có thể đả thương ta không? Loại mà không cách nào nhìn ra, nhưng mà lại rất khó chữa, mấy tháng liền mới có thể khôi phục càng tốt." Mộ Trạch nói.
Đây là vì qua mắt mấy người đại ca hắn.
Hắn cảm thấy, chuyện này với Lục Thủy mà nói chắc là không khó lắm, nhưng mà hắn sai rồi.
Lục Thủy không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt:
"Không được."
Đả thương là được á, lại còn mấy tháng?
Đây không phải là chờ Mộ Tuyết trở về rồi đi xem vết thương sao?
Muốn hắn tự đem đầu dâng lên trước mặt Mộ Tuyết, còn ngoan ngoãn nói “Nàng xem nên xử lý thế nào”?
Điên rồi à.
Mộ Trạch còn muốn nói điều gì, thế nhưng mà Lục Thủy trực tiếp cắt đứt lời Mộ Trạch:
"Chuyện này sẽ bị Mộ Tuyết phát hiện, không bàn nữa."
Sau đó Lục Thủy liền cất bước rời đi.
Mộ Trạch: ". . ."
Có thật sự thích đến như vậy không?