Chương 831: Tình yêu làm mờ con mắt, làm giảm trí thông minh 3
Lục gia Phong Sương Hà.
Lúc này trong sông xuất hiện sương mù, trong sương mù, nước sông dâng lên một đóa hoa sen.
Không bao lâu hoa sen nở rộ, một tiểu nữ hài đứng trong hoa sen nhìn ra chung quanh.
Không có người.
Nàng sờ lên bụng, cảm giác thần lực của mình đã rất mạnh.
Mà nàng vẫn còn một chút cách dùng thần lực.
Nhưng mà quyển sách kia vẫn chưa có xem xong.
Cho nên đi ra phải cẩn thận một chút.
Lỡ như bị nhân loại kia nhìn thấy sẽ không tốt, muốn kiểm tra.
"Nhân loại dám khinh nhờn Chân Thần, hừ."
Nếu như là đám nhân loại ngu xuẩn kia, sớm đã bị nàng dạy dỗ rồi.
Nhưng mà lần trước trở về không bao lâu, lại vụng trộm đi một chuyến đến cái nơi mọc đầy hoa kia, nàng tìm được một cái cây, sau đó hấp thu một chút thần lực.
Hôm nay mới tiêu hóa xong.
Nhưng mà đang tiêu hóa, nàng còn cảm thấy thần lực dao động.
"Ăn thêm một chút thần lực, nơi này sẽ không cản nổi ta."
Thân là Chân Thần uy nghiêm sắp hết số trở về, nhân loại cuối cùng cũng phải vì khinh nhờn thần mà trả giá đắt.
Nghĩ như vậy, Duy Nhất Chân Thần liền nhẹ nhàng đạp vào bờ, đi rất nhẹ, dường như đang lo lắng bị phát hiện.
Mà lúc nàng đạp vào bờ trong nháy mắt, một trận gió quét ngang qua.
Duy Nhất Chân Thần trong nháy mắt xù lông:
"Thôi lần này không ra ngoài, đi dạo một vòng xung quanh thôi."
Ra ngoài quá thường xuyên nàng cũng sợ.
Chỉ là nàng đợi hồi lâu, cũng không thấy đến tiếp sau.
"Hừ, gió là một phần của thiên địa, có nguyện vọng ta sẽ thỏa mãn."
Sau đó Duy Nhất Chân Thần bay thẳng ra Phong Sương Hà.
Nàng bay ở trên không trung của Lục gia, cúi đầu nhìn một chút, lại tìm tìm.
"Nhân loại kia không ở đây."
Duy Nhất Chân Thần nhẹ nhàng thở ra.
Lỡ như nhân loại kia để nàng xuống dưới tỉ thí sẽ không ổn.
"Ngươi đang tìm ai?" Đột nhiên thanh âm vang lên bên tai Duy Nhất Chân Thần.
Duy Nhất Chân Thần giật nảy mình, sau đó hướng sang bên cạnh nhìn lại.
Là một tiểu nữ hài, cao hơn nàng mấy cái đầu.
Nhưng là tên nhân loại này làm sao lại nhìn quen mắt như thế?
Là phía sau núi.
Xong.
"Ta, ta chỉ đi dạo thôi, không định rời đi đâu." Duy Nhất Chân Thần nhỏ giọng nói:
"Có thể hay không đừng ném ta trở về?"
Chân Thần vẫn cần mặt mũi, nhất là gần đây thần lực của nàng trở nên mạnh hơn rất nhiều.
Nhị trưởng lão nhìn Duy Nhất Chân Thần, kỳ thật đây vẫn là lần đầu tiên nàng cùng vị này nói chuyện.
Cùng với dự đoán của nàng không giống nhau lắm.
Xem ra là bị Đại trưởng lão giáo dục nên sợ.
"Ngươi tính toán đến đâu rồi?" Nhị trưởng lão có chút hiếu kỳ.
"Ta cảm giác bên kia có cái gì đang gọi ta, muốn đi xem." Duy Nhất Chân Thần chỉ chỉ hướng Thạch Môn.
Nhị trưởng lão nhìn sang, sau đó nói:
"Ngươi tên là gì."
"Thiên Địa Duy Nhất Chân Thần." Vừa nghe đến cái này, Duy Nhất Chân Thần liền lập tức thốt ra.
Nàng ưa thích vấn đề này.
Chân Thần danh tướng trải rộng giữa trần thế, thế nhân đem nhớ kỹ nàng.
"Cho nên triệu hoán ngươi là thần lực?" Nhị trưởng lão lại hỏi.
Tay của nàng một mực cắm ở áo khoác trong túi, đối với Duy Nhất Chân Thần trả lời, cũng không có mảy may kinh ngạc.
"Là Chân Thần chức trách." Duy Nhất Chân Thần mở miệng nói ra.
Gần đây triệu hoán cũng phải cần trợ giúp của nàng, thân là Chân Thần, không thể ngồi xem không để ý tới.
Nhị trưởng lão không có hỏi nhiều, mà là mang theo Duy Nhất Chân Thần đi về phía Thạch Môn.
Nhưng mà trong nháy mắt, các nàng liền đi tới phía trên cửa đá Thạch Môn.
Các nàng đến, cũng không gây chút chú ý gì.
"Nguồn triệu hoán từ nơi này?" Nhị trưởng lão hỏi.
Duy Nhất Chân Thần gật gật đầu.
"Có thể vào không?" Cửa trước mắt còn chưa mở, nhưng mà Duy Nhất Chân Thần là đặc thù.
Mà lại táng thần, khả năng xác thực cùng Duy Nhất Chân Thần có quan hệ nhất định.
"Thần vinh quang sẽ chiếu sáng đại môn, Chân Thần uy nghiêm nguồn gốc từ thiên địa, không có cái gì là có thể ngăn lại Chân Thần bộ pháp." Nói xong Duy Nhất Chân Thần liền xuất hiện trên cửa đá.
Giờ khắc này chữ trên cửa đá trực tiếp phát sáng lên.
Thất thải chi quang phóng lên tận trời.
Oanh!
Ánh sáng xông Vân Tiêu, toàn bộ Thu Vân tiểu trấn trực tiếp bị thất thải chi quang chiếu rọi, tất cả mọi người vô ý thức nhìn về phía đầu nguồn ánh sáng.
Mà tại thất thải chi quang bên trong có một lỗ hổng, là vị trí của Duy Nhất Chân Thần.
Phảng phất thất thải chi quang không dám mạo phạm Duy Nhất Chân Thần.
Thân là Chân Thần, bao trùm hết thảy.
Nhị trưởng lão nhìn mọi thứ, hơi nghi hoặc một chút.
Cửa này đến cùng là vì Lục Thủy chuẩn bị, hay là vì Duy Nhất Chân Thần chuẩn bị?
Ngay từ đầu nàng tưởng rằng Lục Thủy đặc biệt muốn, nhưng là bây giờ xem ra cửa này giống như đang hoan nghênh Duy Nhất Chân Thần.
Nhưng mà nàng không có hỏi nhiều, cũng không có để ý nhiều.
Lúc sau liền biến mất ở nguyên địa.
Lỡn lớn bé bé thật không có bớt lo.
Lần này tới chỉ là gặp vị này Chân Thần mà thôi, đáng tiếc, đối phương nhận ra nàng.
Mà Duy Nhất Chân Thần chỉ vừa đứng lên trực tiếp liền mở ra cửa đá, xem ra Lục gia muốn Thu Vân tiểu trấn náo nhiệt một chút.
Đối với cái này, Nhị trưởng lão cũng không thèm để ý.
—— ——
"Tỷ tỷ bái bai, Trà Trà tỷ tỷ bái bai." Sáng sớm hôm sau, Nhã Lâm vẫy tay với mấy người Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết cũng vẫy tay từ biệt dì Đường các nàng.
Đông Phương Trà Trà một mặt không nỡ, tối hôm qua hải sản chưa ăn hết, đều để lại cho Nhã Nguyệt và Nhã Lâm.
Đằng sau Mộ Tuyết các nàng đi theo Lục Thủy lên xe lửa.
Chờ xe lửa mở cửa, Nhã Nguyệt các nàng mới xoay người lại.
Còn muốn mang Nhã Lâm trở về cùng chơi với nàng tiểu yêu quái.
"Mẹ, Mộ Tuyết tỷ lúc nào trở lại?" Nhã Nguyệt tò mò hỏi.
“Khoảng chừng hai tháng, Mộ gia chuẩn bị xong thì trở về chờ xuất giá." Dì Đường giải thích một chút, sau đó tò mò nhìn Nhã Nguyệt nói:
"Ngươi muốn Mộ Tuyết ở nhà?"
Nhã Nguyệt bị hỏi, liền cúi đầu, nhỏ giọng nói:
"Mộ Tuyết tỷ kỳ thật rất tốt."
Nàng cảm giác ở cùng một chỗ với Mộ Tuyết tỷ đều không cần để ý quá nhiều, phạm chút ít lỗi sai cũng không có việc gì.
"Nhã Lâm cũng yêu thích tỷ tỷ." Nhã Lâm lúc này cũng lập tức nói.
"Ta không phải tỷ tỷ ngươi à?" Nhã Nguyệt trừng mắt nhìn Nhã Lâm:
"Đêm nay cho ngươi đọc sách."
Nhã Lâm lập tức che mắt:
"Không đọc đâu."
Dì Đường nhìn hai vị đứa con, cũng không nói gì.
Về phần Mộ Tuyết, ở Lục gia hẳn là so với Mộ gia vui vẻ hơn.
Đương nhiên muốn để nàng thật vui vẻ gả đi.
Hi vọng Mộ Tuyết sẽ không gả sai người.
Không bao lâu Đường Y liền mang theo hai đứa con gái trở về, lúc về đến nhà, Nhã Nguyệt dẫn theo Nhã Lâm đi cùng tiểu quái thú của nàng chơi.
Thuận tiện đưa tới hai Linh thú.
Thủy Vân Thú một mực ở trên đầu Nhã Lâm thở phì phò, Hỏa Vân Thú thì thích thú bay nhảy.
Cho nên lúc không đi chơi với tiểu yêu quái ở trận pháp đều là Nhã Lâm đầu đội Thủy Vân Thú, đuổi theo Hỏa Vân Thú chơi.
Nhã Nguyệt cảm thấy chịu khổ nhất vẫn là nàng.
Dì Đường không có để ý những này, hai Linh thú cơ bản đều nghe lời hai đứa con nàng, những người khác không có cách bắt đi.
Đừng nhìn bọn chúng nhỏ, không có xíu tu vi nào, thật ra vẫn bắt không được bọn chúng.
Sau đó Đường Y về tới chỗ ở của mình.
Nhưng mà làm nàng bất ngờ đó là phu quân nàng thế mà đang ngồi trong sân nhỏ đọc sách.
Sáng sớm tìm lấy cớ nói bận bịu, cuối cùng vẫn là không muốn đi đưa Mộ Tuyết.
"Tụi nhỏ đi rồi?" Mộ Trạch nhìn thấy Đường Y trở về, thuận miệng hỏi một câu.
"Vâng, đi xe lửa." Đường Y nhẹ giọng trả lời.
Mộ Trạch như này cũng chẳng phải ngày một ngày hai.
"Hôm nay ta cùng tộc trưởng thương lượng một chút, muốn đưa cha mẹ nàng về đây ở vài ngày." Mộ Trạch tùy ý nói.
Đường Y sửng sốt một chút.
Kỳ thật nàng biết việc này có chút khó khăn, bởi vì Đường gia và cao nguyên dưỡng cổ nhân không đối phó.
Nếu để cho cao nguyên dưỡng cổ nhân biết có người đến Mộ gia, có lẽ Mộ gia sẽ gặp nạn theo.
Cho nên nàng một mực không muốn nói ra mấy yêu cầu này.
"Người đã phái đi rồi, cũng chào hỏi Đường gia rồi, đêm nay khả năng cao sẽ đến, nàng tìm chỗ ở để bọn họ nghỉ ngơi đi, ta hơi bận rộn." Mộ Trạch mở miệng nói.
Đường Y nhìn Mộ Trạch, cuối cùng cười nói:
"Được."