Chương 832: Đồ của ai mà Lục Thủy ta không dám đoạt? 1
Thu Vân tiểu trấn có rất nhiều người đến, trên đường phố náo nhiệt không ít, từng chuyện làm ăn đều tốt lên rất nhiều.
Mà ở vài chỗ thậm chí có người bày quầy hàng.
"Các vị đạo hữu, bỉ nhân mới tới quý địa, vì được thất sắc chi quang dẫn dắt, biết được nơi đây tất có tạo hóa rơi vào nhân gian.
Hôm qua lòng có cảm giác, được thấy sắc chi quang chiếu cố, hiểu một tình huống."
"Trước tạo hóa mà chuẩn bị không đầy đủ, chắc chắn sẽ bỏ lỡ cơ hội."
"Tĩnh tâm cảm ngộ là quan trọng nhất."
"Đan này chính là tạo hóa chi đan, bên trong có thất sắc chi quang, thêm một thành tỉ lệ trước khi ngươi cảm ngộ."
"Một thành có ít quá không?"
"Trước mặt cơ duyên, sai một ly đi một nghìn dặm, một thành đủ để ngươi đi trước đại đa số người."
"Viên thuốc này là do bỉ nhân tới quý địa nhân đó luyện chế mà thành, không màng thứ khác, chỉ để cảm ơn."
"Một viên đan dược một viên Linh thạch nhị phẩm, 3 viên đan dược năm viên Linh thạch nhị phẩm."
Lúc này một thanh niên đeo hộp kiếm đỉnh đầu đội Thanh Điểu, cầm một viên đan dược sáng long lanh giới thiệu với mọi người xung quanh.
Thanh Điểu dùng cánh bụm mặt có chút không dám gặp người.
Trong đan dược có thất sắc chi quang chảy xuôi, xem ra dị thường bất phàm.
"Nghe tựa như đang gạt người, ngươi mua không?"
"Đan dược tốt sao lại được rao hàng trên đường? Ta không tin, ngươi tin không?"
"Cho ta một viên xem thử chút." Lúc này trước gian hàng có một tiểu nữ hài trên người mặc áo khoác trắng đột nhiên lên tiếng.
"Vị đạo hữu này rõ… biết hàng." Lúc đầu vẻ mặt Diệp Tân tươi cười, nhưng sau khi nhìn người tới là ai, liền cười không nổi.
Trước mắt là một tiểu nữ hài chưa bao giờ thấy qua, trông rất phổ thông, nhưng không biết làm sao hắn có một trực giác.
Đối phương phảng phất là một con hồng hoang mãnh thú.
Đây là quái vật ở đâu ra?
"Đan dược của tiên tử." Chỉ là hắn vẫn ngay lập tức đưa đan dược tới.
Thật giả tồn tại khẳng định sẽ biết.
Hi vọng không phải đặc biệt đến làm khó hắn.
Tiểu nữ hài tiếp nhận đan dược, không giữ lại, mà trực tiếp đặt ở miệng bắt đầu ăn.
"Vị cũng được, cho ta 100 viên." Tiểu nữ hài áo trắng ném hai khối Linh thạch tứ phẩm trước gian hàng.
Diệp Tân: "..."
Coi hắn thành người bán đồ ăn vặt đúng không?
"Chỉ, chỉ còn 50 viên." Diệp Tân có chút lúng túng nói.
Tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn Diệp Tân một cái, cái nhìn này làm Diệp Tân đổ mồ hôi lạnh, dường như phải chết ở chỗ này.
"Về sau, ngày mai, ta trả lại cho khách nhân 50 viên." Hắn lập tức nói.
Lúc này tiểu nữ hài mới nhận lấy 50 viên thuốc.
Mà sau khi cô bé này nhận lấy đan dược, đột nhiên có người vọt tới bên này.
"Đều nói rồi, nơi này không thể bày quầy bán hàng, các ngươi nghe không hiểu sao?"
An Ngữ dẫn người lao đến.
Nàng đang giữ gìn trị an trong thành.
Diệp Tân lập tức mang theo đồ vật của mình, sau đó vèo một tiếng biến mất trong mắt tất cả mọi người.
Lần này cả đám đều hoang mang.
Đây là, cao nhân?
"Đậu xanh, bỏ lỡ đại cơ duyên."
"Đúng, vừa nãy mới có người mua đan dược, nàng đâu rồi?"
"Đúng, ta nhớ ngay ở chỗ này."
Sau đó từng người nhìn xung quanh một lần, nhưng làm bọn hắn ngoài ý muốn chính là, căn bản không có nhìn thấy bất luận kẻ nào, thậm chí hắn cũng không nhớ rõ người kia có dáng dấp ra sao.
Là nam hay là nữ, cao bao nhiêu, bao lớn, tất cả cũng không có khái niệm.
"Cường giả với cường giả, đại cơ duyên, cứ như vậy không còn nữa."
"Về sau không quan tâm các ngươi tin hay không, ta đều tin."
"Về sau mặc kệ các ngươi có mua hay không, ta đều mua."
Lúc An Ngữ xông lại, cũng cảm giác không hiểu thấu, những cường giả này xảy ra chuyện gì?
Đều thích bày quầy bán hàng đúng không?
Chẳng qua không phải cường giả, vẫn còn ở đó.
"Đuổi theo, không phải không cho các ngươi phân đất bày quầy bán hàng, nhưng 3 ngày hai buổi toàn bày bên này."
Cường giả khác bày nơi này, bọn họ bắt không được cũng cũng không còn cách nào.
Dù sao chuyện nhỏ nhặt này, trong tộc không có khả năng phái cường giả tới.
Cho nên chỉ có thể gặp một lần đuổi một lần.
Quả thực là đang khi dễ đám quản lý trị an bọn họ.
Chỉ là, yếu còn dám học mạnh bày quầy bán hàng?
Bắt về phạt đối phương hôm nay không thể bày quầy bán hàng lại nói.
Nơi này các nhà ga Ly Hỏa cũng không có bao xa, mà Lục Thủy bọn họ vừa vặn đi ra từ nhà ga, liền nghe được tiếng ồn ào bên này.
"Giọng của An Ngữ?" Mộ Tuyết nhìn sang đám người bên kia có chút hiếu kỳ.
Chỉ là cũng chỉ có chút ồn ào, không có xung đột gì.
"Xác suất lớn đang bận chuyện gì đi." Lục Thủy nhìn thoáng qua, không nhìn ra thứ gì.
Bất quá bọn họ đều nhìn thấy trên tiểu trấn nhiều hơn không ít người, hẳn là Cổng Đá mang tới.
Nhất là kia thất sắc chi quang thế mà vẫn còn ở đó.
"Lục thiếu gia cũng muốn vào trong Cổng Đá sao?" Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn thất sắc chi quang, tò mò hỏi.
Vừa mới trở về, còn chưa cùng Lục Thủy ở chung bao nhiêu ngày.
"Cái này phải xem Tam trưởng lão an bài." Lục Thủy không dám trả lời.
Hắn có chút bận tâm Mộ Tuyết nói không muốn hắn đi.
Như vậy hắn liền thật không sự có cách nào đi.
Dù sao rất nhiều chuyện với hắn mà nói, vẫn còn kém Mộ Tuyết.
Hai người thuận đường đi lên phía trước.
Lúc này phía sau bọn họ đã không có người đi theo.
Chân Võ Chân Linh đi làm chuyện của mình, thuận tiện đi hỏi thăm một số việc thiếu gia phân phó.
Đông Phương Trà Trà mang theo Hương Dụ cùng Đinh Lương đi Hoa Vũ Tuyết Quý ăn điểm tâm ngọt.
Chị dâu muốn hẹn hò, các nàng không thể quấy nhiễu.
"Lục thiếu gia đêm nay muốn ăn gì?" Trên đường Mộ Tuyết hỏi Lục Thủy.
Bởi vì giữa trưa phải đi gặp trưởng bối, đại khái vẫn nên ăn cơm trưa.
Cho nên Mộ Tuyết cảm thấy ban đêm mới có thể chuẩn bị cho đồ ăn Lục Thủy.
Rất lâu rồi không có chuẩn bị cho đồ ăn cho Lục Thủy, đi ra ngoài một chuyến đều qua 10 ngày.
Giống như kinh nghiệm thật lắm chuyện.
Bất quá phần lớn thời gian đều ngồi xe.
"Mộ tiểu thư ngồi xe lâu như vậy, không mệt mỏi sao?" Lục Thủy tò mò hỏi.
Mặc dù thật sự thích kéo cừu hận, cũng thích đồ ăn Mộ Tuyết làm.
Nhưng, Mộ Tuyết là thân thể người bình thường, cuối cùng vẫn cần nghỉ ngơi.
Mộ Tuyết ngừng lại, sau đó lấy ra cái hộp nhỏ, nói Lục Thủy:
"Lục thiếu gia nhìn cái này."
Cái hộp này Lục Thủy đương nhiên nhận ra, là lúc Mộ Tuyết đi Đường gia, hắn tặng.
"Có Lục thiếu gia tặng những vật này, cho nên đường đi cũng không mang đến cho ta bất luận mệt nhọc gì." m thanh Mộ Tuyết mang theo ý cười.
Dường như đối với Lục Thủy đặc biệt hài lòng.
Lục Thủy không tiếp tục nói những thứ này, hắn dự định nói đêm nay ăn cái gì:
"Vậy tối nay ăn canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc (cơm thừa rau chân vịt canh đậu hũ), tuyệt đại song kiêu (ớt xanh xào ớt đỏ), núi lửa tuyết bay (đường trắng trộn lẫn cà chua), Thanh Long nằm tuyết (đường trộn lẫn dưa xanh), mây đen che mặt trời (cơm cuộn rong biển canh trứng hoa), tóc đen của ngươi xuyên tay của ta (hải đái đôn trư đề)."
Mộ Tuyết: "???"
Lục Thủy đang nói cái gì vậy?