Chương 833: Đồ của ai mà Lục Thủy ta không dám đoạt? 2
"Mộ tiểu thư biết làm không?" Lục Thủy nhìn thoáng qua Mộ Tuyết ngu người, tiếp tục nói:
"Vậy ăn Thần thú chó đen nướng đi, a, phía trước có một con chó đen."
Lúc này Lục Thủy nhìn phía trước một con tiểu Hắc Cẩu đứng trên lưng đại cẩu nói.
Mộ Tuyết nhìn sang, chó đen vốn còn đang vẫy đuôi, đột nhiên vẻ mặt ngốc trệ.
"Quá nhỏ." Mộ Tuyết vô ý thức nói.
"Vậy cái con lớn này." Lục Thủy lại nói.
"Lục thiếu gia ăn không hết." Mộ Tuyết nghĩ nghĩ nói.
"Vậy ăn cơm chiên trứng đi."
"Ta làm cho Lục thiếu gia."
Nói rồi hai người một đường đi về phía trước.
Lưu lại Cẩu Tử và Cẩu Ngạo Thiên run lẩy bẩy.
Vì sao Cẩu Ngạo Thiên phát run?
Bởi vì nghe được có người muốn ăn chó nhà giàu, chó nhà giàu thế mà không dám lên tiếng.
Cái này nói rõ, hai người kia, chó nhà giàu xưng bá tiểu trấn, đều không thể trêu vào.
Cẩu Tử nhìn Lục Thủy rời đi, cảm thấy Cẩu gia nhất định là coi nó thành chó nhà bí mật, không thể bạo lộ tùy ý như thế.
Cẩu gia còn yêu nó.
"Gâu, tuần tra đi." Cẩu Tử vỗ vỗ Cẩu Ngạo Thiên.
Nhất định phải có thành tích cho Cẩu gia nhìn.
Bất quá nó có chút hiếu kỳ, người phụ nữ bên cạnh Cẩu là ai?
Lại dám cùng Cẩu gia đàm luận ăn nó, cả gan làm loạn.
Lần sau quan sát một chút, nếu là một người bình thường, hừ.
Nó sẽ cho đối phương thấy rõ ràng, cái gì là sâu kiến.
Ầm ầm!
Đột nhiên sấm sét từ trên không xuống một đạo lôi, lôi này trực tiếp rơi xuống bên cạnh Cẩu Tử.
Cẩu Tử giật nảy mình, Cẩu Ngạo Thiên trực tiếp bị dọa co quắp, cảm giác này không phải lôi phổ thông.
Cẩu Tử nhìn nơi lôi rơi xuống đất bên cạnh, tim có chút đập nhanh.
Thiên kiếp huynh đệ đang nhắc nhở nó?
Người phụ nữ kia không thể chạm vào?
Thiên kiếp quả nhiên là huynh đệ nó.
...
Lục Thủy cùng Mộ Tuyết đi trên đường, sau đó phát hiện một người từ phía trước vọt tới, trong miệng còn cắn bánh bao, bộ dáng rất gấp gáp.
Khi nhìn thấu người kia muốn vọt qua, Lục Thủy kéo Mộ Tuyết sang một bên.
Bất quá người kia rõ ràng cũng nhìn thấy Mộ Tuyết.
Nàng cố gắng dừng lại.
Đông một chút, nữ nhân này nhảy dựng lên, sau đó vững vàng rơi xuống, chỗ đứng khi nãy của Mộ Tuyết
Nàng có chút kinh ngạc nhìn Mộ Tuyết, nói:
"Mộ tiểu thư, không đụng vào ngươi đi?
Lâu rồi không nhìn thấy ngươi."
Người này đương nhiên là Lâm Hoan Hoan vội vã đi làm.
"Không có." Mộ Tuyết lắc đầu, giải thích nói:
"Mấy ngày nay về nhà, ngươi vội vã đi đâu?"
Lâm Hoan Hoan giơ chân lên, định xuất phát:
"Đi làm, sắp đến trễ, lần sau mời Mộ tiểu thư ăn cơm."
Sau khi Mộ Tuyết gật đầu, Lâm Hoan Hoan mới nhanh chóng chạy tới tiếp.
"Xem ra không phải chịu đói." Mộ Tuyết nhìn Lâm Hoan Hoan rời đi, vừa cười vừa nói.
Đây là một vị tiểu thư nhà giàu, làm sao đi ra ngoài lại bị lừa 5 ức.
Hiện tại ăn cơm cũng là vấn đề.
Có thể tìm công việc ăn cơm, cũng không dễ dàng.
Chỉ vì đào hôn.
"Ồ." Nhìn bóng lưng Lâm Hoan Hoan, Mộ Tuyết đột nhiên sửng sốt một chút.
Sau đó có chút ngoài ý muốn nói:
"Có lòng muốn đẹp, thật sự là động lực lớn nhất của nữ hài."
Lại buông lỏng."
"Mộ tiểu thư có ý gì?" Lục Thủy ở một bên tò mò hỏi.
Hắn không có chú ý.
Dù sao cô gái mập nhỏ này không có gì phải để ý.
"Trước kia ta dạy Hoan Hoan hiến tế huyết nhục, lên nhị giai có thể lâm thời hiến tế.
Ngay từ đầu không nhìn thấy nàng có tiến triển gì, vừa nãy mới nhìn lại có chút không giống." Mộ Tuyết một lần nữa đi đến bên người Lục Thủy.
Bọn hắn vẫn một đường về phía trước.
Không nhanh không chậm.
"Ta vừa mới nhìn thấy dấu hiệu hiến tế huyết nhục xuất hiện từ trên người Hoan Hoan, không bao lâu, có lẽ có thể học được lâm thời hiến tế.
Không biết có thể thay đổi sự thật lấy chồng của nàng hay không." Mộ Tuyết nói với Lục Thủy.
Lục Thủy ngược lại không ngoài ý muốn, bất quá muốn thay đổi sự thật lấy chồng, điều này có thể một chút cũng không dễ dàng.
Giống với lúc trước hắn cưới Mộ Tuyết, trước khi Mộ Tuyết gả cho hắn, căn bản không phải bọn họ có thể chi phối.
Cũng may, bọn họ là trời đất tạo nên.
"Nói như vậy nếu Mộ tiểu thư nếu mập lên, cũng sẽ học hiến tế huyết nhục?" Lục Thủy tò mò hỏi.
Kiếp trước hắn ngược lại không nhìn thấy Mộ Tuyết dùng qua, dù sao Mộ Tuyết căn bản sẽ không béo.
Nghe Lục Thủy nói, Mộ Tuyết cúi đầu nhìn quần áo chính mình mặc.
Hôm nay nàng mặc tiên váy đai lưng, béo hay không béo liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
"Lục thiếu gia cảm thấy hôm nay sẽ ta mặc quần áo thu nhỏ không dễ nhìn à?" Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy hỏi.
"Cũng không phải." Lục Thủy lắc đầu, nghiêm mặt nói:
"Hôm nay Mộ tiểu thư mặc nhìn rất đẹp."
"Hôm qua không dễ nhìn?" Mộ Tuyết sững sờ nhìn Lục Thủy.
Đối mặt với Mộ Tuyết tra hỏi, Lục Thủy nhẹ nhàng gật đầu, nói:
"Ừm, hôm qua không dễ nhìn."
Mộ Tuyết: "..."
Mộ Tuyết vốn còn muốn tức giận đột nhiên sửng sốt một chút, nói:
"Lục thiếu gia, nếu như ta không nhớ lầm, hôm qua ta cũng mặc tiên váy này."
"Khả năng là hôm qua ít nhìn thấy, Mộ tiểu thư không biết sao?" Lục Thủy nhìn xem Mộ Tuyết, nói khẽ:
"Mộ tiểu thư càng nhìn càng xinh đẹp."
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, cảm giác Lục Thủy lại muốn ức hiếp nàng, rồi sẽ vô ý thức dỗ nàng.
Hừ!
Đánh là khẳng định sẽ đánh.
Bất quá đồ ăn cũng phải làm cho Lục Thủy.
Lục Thủy không có cảm giác gì, dù sao hiện tại hắn không sợ.
Đến lúc đó lại nói, hiện tại lo lắng tương lai, quá sớm.
Tương lai dài như vậy, sao mà lo lắng tới.
Dù sao tuổi già cũng có Mộ Tuyết.
Bọn họ vai sóng vai đi ra tiểu trấn Thu Vân.
Lúc này bên ngoài không có người nào.
Đa số người đều tập hợp ở trong trấn nhỏ và chỗ Cổng Đá.
Nhất là bây giờ thất thải chi quang đang tỏa sáng.
Mặc dù Lục Thủy không biết tình huống cụ thể bên kia như thế nào, nhưng thấy thế nào cũng có dấu hiệu sắp mở ra.
Phải xem Tam trưởng lão muốn hắn làm thế nào.
"Lục thiếu gia đói bụng không?" Trên đường Mộ Tuyết hỏi.
Bọn họ sáng sớm hình như đều không ăn thứ gì, buổi sáng Chân Linh cho một ít điểm tâm.
Bất quá có ăn no hay không cũng không nói được.
Mộ Tuyết không đói, nhưng nàng là nữ, mà Lục Thủy là nam.
Dễ đói.
"Mộ tiểu thư muốn ăn bánh bao không?" Lục Thủy ngừng lại.
Nếu như Mộ Tuyết muốn ăn, hắn định chạy vào mua.
Rất nhanh liền có thể đi ra.
Đương nhiên, mang theo Mộ Tuyết cùng nhau đi vào tương đối tốt.
Lúc này tiểu trấn Thu Vân tương đối loạn, vạn nhất có người mạo phạm Mộ Tuyết, vậy đối phương liền thảm.
"Ta không đói, chỉ là muốn biết Lục thiếu gia có đói bụng không." Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói.
"Mộ tiểu thư không đói, ta đương nhiên cũng không đói." Lục Thủy bình tĩnh nói.
"Vậy ta nếu đói thì sao?"
"Vậy ta cũng không đói."
"..."
Hai người không nói gì, một đường đi đến phía trước.
Mộ Tuyết cảm thấy, nếu trở về nếu không cần đi gặp trưởng bối, vậy nàng làm điểm tâm cho Lục Thủy ăn.
Dù sao Lục Thủy chính là biểu hiện không thích chính mình, cũng sẽ không không ăn chút tấm lòng.
Bởi vì nàng làm được.
Chỉ là đang đi trên đường, bọn họ vừa vặn nhìn thấy một tiểu nữ hài ở phía trước.
Là tiểu nữ hài trên người mặc áo khoác trắng.
Nàng lúc này ăn đan dược.
Lục Thủy và Mộ Tuyết thấy nàng trong nháy mắt, nàng đương nhiên cũng nhìn thấy Lục Thủy bọn họ.
"Ngươi đang ăn cái gì?" Lục Thủy hiếu kỳ hỏi một câu.
Xem ra là ăn rất ngon.
"Các ngươi muốn ăn?" Nói xong Nhị trưởng lão đưa tay lấy ra hai viên đan dược.
Lục Thủy cùng Mộ Tuyết đến gần Nhị trưởng lão trước, một người cầm một viên.
Khi nhìn thấy đan dược trong nháy mắt, bọn họ liền biết đây là thuốc giả.
Diệp Tân bán thuốc giả không tìm ta? Đây là ý niệm đầu tiên của Lục Thủy.
Sau đó hắn bỏ thuốc giả vào trong miệng, nếm nếm nói:
"Có hơi ngọt."
"Ăn rất ngon." Mộ Tuyết cũng mở miệng đánh giá.