Chương 874: Độc Nhất Chân Thần An Bài 1
Độc Nhất Chân Thần An Bài 1
Chân Võ Chân Linh cứ như vậy nhìn Lục Thủy biến mất không thấy gì nữa.
Quả nhiên, một khi thiếu gia không muốn để để người khác đi theo thì bọn hắn chẳng thể theo kịp.
Nhưng bây giờ bọn hắn phải làm gì đây? Đi vào cùng những người kia để cứu chuột chũi ra? Được rồi, trước tiên cứ ở lại đây chờ thiếu gia bọn họ một lúc đi.
Chỉ là không biết thiếu gia nhà họ đi làm gì. Trước đó, trong tế đàn, bọn hắn đã biết chắc hẳn thiếu gia đã thấy được nhiều thứ hơn. Nhưng về phần đó là cái gì, bọn hắn không biết được. Hoặc có lẽ có nói thì bọn hắn cũng không hiểu.
. . .
Lục Thủy xuất hiện trên đường phố.
Trước đó hắn dùng Thiên Địa Trận Văn thì phát hiện nên có dự định lần theo manh mối để tìm người kia. Đưa Chân Võ Chân Linh đi theo sẽ ảnh hưởng tới tốc độ của hắn, cho nên hắn đi tìm một mình là đủ rồi.
Lục Thủy nhanh chóng nhìn thấy một nam tử đang đứng ở góc đường không hề động đậy. Trên mặt của hắn đeo băng, mặc dù đôi mắt vẫn mở to nhưng lại không có bất kỳ ánh sáng nào. Đen trắn rõ ràng như là đã mất đi tiêu cự.
Lục Thủy nhìn thấy hắn, sau đó một bước xuất hiện ở trước mặt người này.
"Không phải bản thể." Lục Thủy lắc đầu, một bước rời khỏi đó rồi đi đến những hướng khác.
Không lâu sau, hắn lại nhìn thấy một nam tử gống y xì đúc nào nam tử vừa nãy.
Chỉ liếc mắt một cái, Lục Thủy lập tức xoay người rời đi. Vẫn không phải bản thể. Thứ hắn muốn nhìn chính là bản thể. Chỉ có bản thể mới có thể nhìn thấy được nhiều thứ hơn.
Đi nửa đường, Lục Thủy thấy những người khác, nhưng những người khác lại không nhìn thấy hắn. Tia sáng vừa mới kia xuất hiện, đã khiến rất nhiều người biết phải làm gì. Ai có ý nghĩ cũng đều sẽ nghĩ đến đi vào tầng dưới.
Chỉ là cần chỗ vào mà thôi.
Không chỉ có mỗi giáo đường, cho nên có vài người từ bên trong đi ra là biết được phải nên làm như thế nào.
Lục Thủy không có để ý những thứ này. Hắn vẫn đang tìm bản thể của người kia.
Lần này, Lục Thủy đứng nguyên tại chỗ. Hắn đột nhiên có cảm giác có lẽ có một nơi có thể tìm được bản thể của người kia.
Sau đó, Lục Thủy biến mất tại chỗ, hắn đi thẳng đến cái nơi mà hắn nhắm đến.
Không bao lâu, Lục Thủy xuất hiện ở đầu cầu. Đúng vậy, hắn đi tới đầu cầu ban đầu kia. Nơi mà nhìn thấy nam tử đứng một mình bung dù ở đầu cầu.
Lục Thủy dừng ở đầu cầu, nhìn về giữa cây cầu. Lần này, lúc đầu trên cầu không có vật gì chỉ có một người đứng đó.
Một nam tử mặt đeo băng, trong ánh mắt không có bất cứ ánh sáng nào.
"Là hắn."
Trong nháy mắt nhìn thấy nam tử này, Lục Thủy đã hiểu ra một chuyện. Trước đó, thần lực trong giáo đường là phát ra từ trên người người này.
Đúng vậy, khi Lục Thủy nhìn con đường hắn tới, hắn thấy được thần lực. Thần lực cực dày.
Là thần lực của Độc Nhất Chân Thần lưu lại, bên trong thần lực này có mang theo chúc phúc. Đến từ sự chúc phúc của Chân Thần.
"Để ta xem xem, Chân Thần còn để lại thứ gì." Lục Thủy đi đến trước mặt nam tử kia. Tay của hắn bắt đầu đụng vào thần lực Độc Nhất Chân Thần lưu lại.
Oanh!
Ngay lúc Lục Thủy đụng phải thần lực, hắn có cảm giác mình bị thần lực bao phủ lấy. Ý thức được đưa vào bên trong thần lực.
Giờ khắc này, Lục Thủy thấy được Độc Nhất Chân Thần. Lúc này, Độc Nhất Chân Thần đứng ở trên bầu trời. Nàng dùng thần lực tách ra ánh sáng ở bờ bên kia, bỏ ánh sáng vào bên trên bên dưới tầng trong thông đạo.
Nàng không chỉ không đi hỏng luân hồi này, còn dùng thần lực của mình là luân hồi cải thiện nó. Bảo đảm luân hồi có thể kéo dài tiếp.
Nàng xuất hiện ở các điểm kích hoạt, để lại thần lực của mình ở trên các bích hoạ, che đi chân tướng.
Nàng đi vào trong giáo đường, sửa đổi bích hoạ, tăng thêm quyền năng của mình. Nàng đến tầng trên tầng dưới của cả giáo đường, kích hoạt tất cả các điểm. Sửa chữa khắp nơi. Cuối cùng đi xuống tầng. Nàng đi tới trước mặt một nam tử trên mặt có cột băng vải, trong đôi mắt nàng mang theo thương tiếc:
"Ta vì thế giới nà,y dâng lên chúc phúc, cho tất cả người đã chết ảo mộng mỹ hảo. Người của Bỉ Chi Hải Ngạn, ta gỡ bỏ khúc mắc cho bọn họ, cho bọn họ sự lựa chọn. Thế nhưng. . ."
"Thế nhưng duy chỉ có các ngươi, ta đành bất lực."
"Các ngươi chỉ có chấp niệm, dù có để cho các ngươi gặp mặt, cũng không thể để cho các ngươi biết."
"Nhưng ta để lại trên người ngươi chúc phúc của ta, tuế nguyệt vô tận, có thể cho các ngươi khôi phục chr trong ngắn ngủi. Đến lúc đó, kết nối với tầng dưới, các ngươi sẽ được khôi phục bình thường trong nháy mắt. Nhưng cũng chỉ có chút thời gian như vậy mà thôi. Những gì ta có thể làm, chỉ có thể đến vậy."
"Nếu như đến lúc đó ta vẫn là Độc Nhất Chân Thần trong Thiên Địa này, ta sẽ tới, cho các ngươi kết nối vào tầng dưới."
"Thế nhưng nếu vì ta trở thành Độc Nhất Chân Thần mà phải nghênh đón vẫn lạc, vậy thì ta cũng sẽ dùng quyền năng lưu lại để bố trí. Để người khác giúp các ngươi kết nối vào tầng dưới. Nhất định sẽ thành công."
"Vậy thì, tạm biệt từ đây, Thiên Địa Độc Nhất Chân Thần chúc phúc."
Oanh!
Hết thảy tiêu tán trong nháy mắt. Lục Thủy thấy được hết thảy, biết được hết thảy nhân quả. Hiểu rõ vì sao Độc Nhất Chân Thần lại để người đi kết nối vào tầng dưới. Cũng hiểu vì sao tòa thành này lại gánh chịu hai người kia. Bởi vì tòa thành này là vì bọn họ mà tồn tại đến bây giờ.
Không phải thành này gánh chịu bọn họ, mà là bọn họ gánh lấy cả tòa thành. Rõ ràng chỉ là người bình thường, lại có thể thông thiên triệt địa, vì người khác mà mở ra năng lực luân hồi.
"Có thể làm đến nhường này vì người bình thường cũng chỉ có cị Chân Thần thường xuyên thất ước kia mà thôi." Lục Thủy thở dài trong lòng.
Hắn đã thu dọn giúp Độc Nhất Chân Thần nhiều tình huống rối rắm như vậy rồi, thêm một cái nữa cũng chẳng sao.
Lục Thủy Không không để ý đến vị nam tử trước mặt nữa, hắn nói khẽ:
"Để ta giúp ngươi đi. Giúp ngươi tìm được nữ hài kia. Giúp ngươi tìm nữ hài mà ngươi để ý ấy. Để nàng trở lại bên cạnh ngươi. Ta không phải Chân Thần, không phải Thiên Địa Độc Nhất, nhưng ta, có đủ năng lực để giúp ngươi."
Ngay lúc Lục Thủy dứt lời, hắn cảm giác cái người trước mắt này đang nhìn hắn chăm chú.
Hắn biết, chúc phúc của Độc Nhất Chân Thần đã đạt đến hiệu quả đầy đủ.
"Tiểu Nha, ta không thấy nàng."
Giọng nói khàn khàn truyền ra từ miệng vị nam tử này, giọng nói bao hàm sự bi thương khôn tả, mang theo cả tuyệt vọng lẫn lo lắng. Lục Thủy dường như có thể nghe được giọng nói của nam tử này khi kiếm tìm nữ hài vào vô số năm trước.
Ngay vào khoảng khác đối phương cất lời, Lục Thủy cảm nhận được trên người đối phương có thần lực xao động. Sau đó thần lực bắt đầu kéo dài, từ trên thân vị nam tử bao trùm về phía người hắn.
Lục Thủy không để ý, mặc cho thần lực bao trùm, tiếp đó mặc cho thần lực mang theo hắn xuyên qua không gian.
—— ——
Đám Lục Cổ đang đi lại trên đường phố, bọn họ đnag tìm kiếm điểm kích hoạt. Thế nhưng vẫn không thể kiếm ra được chút manh mối nào.
"Không có manh mối?" Lục Cổ nhìn ma tu Cát An vừa trở về, hỏi.
"Tòa thành này lớn đến khủng khiếp, phải mất thêm thời gian." Ma tu Cát An đáp.
Hắn đột nhiên nhận ra chẳng biết từ lúc nào hắn lại trở thành tên chạy vặt. Nhưng có thể kiếm được tiền, hắn cũng vui vẻ chạy vặt. Chỉ là cảm giác không giống hồi xưa cho lắm. Nếu có thể gặp phải mấy kẻ địch thì giá trị của hắn càng thể hiện được hết.
Đi ra làm ăn, đương nhiên vẫn thích đứng đấy mà vẫn kiếm lời hơn. Có cảm giác thành công, cũng rất vui vẻ. Nhưng hiện thực thì tàn khốc. Tạm thời cũng chỉ có thể làm chân chạy vặt mà thôi.
Lục Cổ không để ý, cho đến trước mắt, bọn họ chưa tính là nhóm rớt lại. Nhưng quả thật tòa thành này lớn đến khủng khiếp.