Chương 976: Rút một lá bài Tarot không? 1
Rút một lá bài Tarot không? 1
Lục Thủy đứng lên, khí tức trên người hắn bắt đầu khuếch tán ra
xung quanh.
Toàn bộ Nguyệt Chi Quốc Độ đều bị bao phủ trong bóng tối của hắn.
Nguyệt Quốc lớn bao nhiêu, bóng tối của hắn liền lớn bấy nhiêu.
Không ai có thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của hắn.
Nếu Kiếm Vũ Sinh đã muốn khiêu chiến với hắn, thì hắn sẽ cho Kiếm Vũ Sinh cơ hội này.
Lấy toàn bộ lực lượng của Nguyệt Chi Quốc Độ đại biểu cho sự tôn kính của hắn.
Mà sự di động này, tất cả mọi người đều phát giác được.
Nhóm người Kiều Thiến một lần nữa đi vào trong Cổ Thành, lần này bọn họ tới gần cánh cửa tới vậy, chính là vì đi tìm một vài thứ.
Nhân tiện tìm một chút dấu vết của anh nàng.
Nhưng mà, cuối cùng vẫn không phát hiện được bất cứ thứ gì cả.
Cũng chưa một lần thấy được anh của nàng.
“Anh ấy sẽ đi đâu được chứ?”
Kiều Thiến vô cùng hiếu kỳ, bởi vì nàng muốn biết đến tột cùng thứ mà anh nàng hướng tới là thứ gì.
Chỉ là trong lúc nàng còn đang tìm kiếm xung quanh, thì bầu trời đột nhiên xuất hiện tia sáng.
Là một ánh sáng vô cùng ấm áp.
Mà ngay sau khi tia sáng này xuất hiện, Cổ Thành bắt đầu xuất hiện điều khác thường.
“Các ngươi nhìn kìa, Cổ Thành xuất hiện điều khác thường.”
Tiểu thư Kiều gia ngạc nhiên đến mức phải thốt lên, đồng thời cũng cảm thấy hơi sợ hãi.
Lo lắng sẽ xuất hiện sự thay đổi gì đó mà bọn họ không thể nào đối mặt nổi.
Bọn họ nhìn chằm chằm Cổ Thành, tính toán xem tình hình mà rút về.
Nhưng mà bọn họ phát hiện ra rằng, sự biến hóa của Cổ Thành cũng không khoa trương tới như thế. Với lại, sự biến hóa này bọn họ cũng đã từng chứng kiến rồi.
Đèn ở Cổ Thành bắt đầu dập tắt, bóng người bên trong cũng theo đó mà biến mất.
“Đây là…”
Kiều Thiến hơi kinh ngạc.
Nhưng mà, bọn họ cũng rất nhanh đã nhớ tới lời mà người áo đen kia đã nói qua, muốn giải thoát cho tất cả mọi người.
Không phải là do đối phương làm ra đấy chứ?
Thế nhưng mà…
Ảnh Phật cực kỳ to lớn xuất hiện bên bầu trời là có ý gì?
Bọn họ đều nhìn về phía chân trời, Phật quang chiếu rọi thiên địa, một vị Phật đứng sừng sững ở không trung.
Khi toàn bộ đèn trong Cổ Thành đều tắt, ánh sáng biến mất, Phật ảnh cũng biến mất.
“Đã có chuyện lớn gì xảy ra trong đó rồi?”
Có người mở miệng hỏi.
Nhưng mà, sao có người trả lời cho bọn họ biết được chứ?
Thân là người ngoài cuộc, bọn họ vẫn giữ được tính mạng là cực kỳ may mắn rồi, sao có thể biết được bên trong đó đang xảy ra việc gì?
Đây không phải là việc mà tầng lớp như bọn họ có thể biết được.
Đợi tới khi mọi thứ đều trở lại bình thường, cả đám thay nhau nhìn xung quanh, phát hiện ra đã không còn loại khí tức quỷ dị kia nữa.
“Có muốn thử xem cửa này có thể mở được hay không không?”
Đột nhiên có người đề nghị.
Bởi vì, hiện tại Cổ Thành đã không còn giống như trước kia nữa.
Mặc dù vẫn là buổi tối, nhưng mà đã không còn đèn, không còn loại cảm giác mơ hồ như trước kia.
Dường như một ít sức mạnh tồn tại ở đây trước kia đã biến mất.
“Ta thử xem”.
Có người to gan, quyết định đi thử.
Kẽo kẹt!
Cánh cửa trước kia không bao giờ mở được của Cổ Thành, cứ thế bị đẩy ra.
Người đẩy cửa cũng bị tình huống này khiến cho hết hồn, lập tức lùi về sau.
Những người khác cũng đề phòng lên, lui về sau.
Tất cả đều chuẩn bị xong tư thế có thể tùy thời thoát đi.
Đương nhiên, cũng không có ai dám đi nhìn bên trong đó như thế nào.
Bởi vì, bọn họ sợ có người ở trong đó đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Thế nhưng, qua một lúc sau, cánh cửa vẫn không bị đóng lại, bên trong cũng không thấy ai xuất hiện.
“Dùng gương phản quang, xem bên trong đó như thế nào”.
Kiều Thiến nói nhỏ.
Lập tức có người ném một chiếc gương qua.
Bọn họ cố gắng thông qua thấu kính để quan sát tình huống ở bên trong, đồng thời cũng không ngừng lui về sau.
Bởi vì, nguy hiểm có thể bất thình lình xuất hiện bất cứ lúc nào.
Chẳng qua là khi bọn họ nhìn qua, phát hiện rằng bên trong không có bất kỳ ai cả.
“Phải nhìn kỹ tất cả mọi nơi, cả mái nhà cũng phải xem.”
Có người lên tiếng.
Rất nhanh bọn họ phát hiện thật sự là không có ai cả.
“Không có người, làm gì bây giờ?”
Có người hỏi.
“Đóng cửa”
“...”
“Vạn nhất chờ tới khi chúng ta đi vào, cửa tự động đóng lại thì sao? Trước mắt, chúng ta biết được hai tin tức. Đầu tiên, cửa đã có thể mở, hai là bên trong không có ai cả.”
Mọi người đều cảm thấy rất có lý.
Sau đó, có người tiến lên thận trọng đóng cửa lại.
“Bây giờ làm gì? Rút lui?”
Thực ra, cả đám bọn họ không ai phản đối việc này cả.
Sau khi trải qua sự việc lần trước, bọn họ đã sớm từ bỏ việc mạo hiểm đi vào trong đó rồi. Nhưng mà, không thu hoạch được gì cả cũng có chút không tốt.
Mặc dù Kiều Thiến không có được bất kỳ tin tức nào về anh của nàng, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui thì việc này cũng không sao cả.
Hiện tại, nàng tính đi ra khỏi đây, nếu tiếp tục ở lại, chẳng biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Tiếp đó, từng người từng người Kiều gia đều dự định rời đi.
Chẳng qua là…
Bọn họ chưa đi được bao xa, thì toàn bộ Cổ Thành lại đột nhiên chấn động.
Trên bầu trời phảng phất có luồng sức mạnh đang cuộn trào.
Bọn họ cảm nhận được tất cả mọi thứ hình như đều đang quỷ dị thay đổi.
Một loại cảm xúc yên lặng truyền tới.
Sợ hãi.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Mau rút lui.”
Tất cả mọi người không hề chần chờ, lập tức rút lui.
Cánh cửa cách bọn họ rất gần.
Chỉ là, lúc bọn họ muốn rời đi, thì giữa thiên địa đột nhiên xuất hiện một điểm, hay nói chính xác là xuất hiện một thứ mà bọn họ trong vô thức muốn nhìn.
Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn qua.
Nhìn một cái, trong mắt bọn họ liền bao trùm bởi sự kính sợ.
Giữa thiên địa, dường như xuất hiện một sự tồn tại đỉnh thiên lập địa.
Mặt đất dưới chân hắn không ngừng run rẩy, bầu trời thần phục trước mặt hắn, vạn vật cúi đầu trước hắn.
Chúa Tể hạ phàm.
Chưởng quản vạn vật sinh linh.