Chương 983: Chẳng lẽ Nhị Trưởng lão là Thần Nữ? 1
Chẳng lẽ Nhị Trưởng lão là Thần Nữ? 1
Thiên Cơ Lâu Vũ không thể nào tin được, hắn nhìn trời một chút, phát hiện cũng không có bất kỳ dị thường nào.
Thế nhưng toàn bộ thiên cơ của thế gian này hắn đều không nhìn thấy.
“Thế nào rồi?” Thạch Quy hỏi.
Thiên Cơ Lâu Vũ hít một hơi thật sâu, giúp bản thân bình tĩnh lại.
Sau đó nói:
“Giúp ta nhìn một quẻ đi.”
“Ta giúp ngươi xem bói?” Thạch Quy cảm thấy mình hình như vừa nghe được điều gì không thể tưởng tượng nổi.
“Ừm, giúp ta tính một chút, xem may rủi.” Thiên Cơ Lâu Vũ mở miệng nói ra.
Thạch Quy mặc dù không hiểu, nhưng nó có thể cảm giác được Thiên Cơ Lâu Vũ có chút không bình thường.
Sau đó nó đặt móng vuốt xuống, dùng nước bắt đầu xem bói, thân là ghế ngồi cho Thiên Cơ Lâu Vũ, mặc dù nó không tinh thông việc xem bói.
Nhưng vẫn biết một chút.
Về phần chuẩn đến mức nào, chính nó cũng không rõ.
Rất nhanh đã có quẻ.
Trên mặt nước hiện ra quẻ tượng.
Lặng yên không lay động.
Không tính là đại cát, nhưng cũng không phải quẻ hung.
“Thoạt nhìn khá bình thường, có vấn đề gì sao?” Thạch Quy hỏi Thiên Cơ Lâu Vũ.
Thiên Cơ Lâu Vũ nhìn quẻ tượng, bình tĩnh nói:
“Xem ra chỉ có ta, cảnh giới của ta và ngươi khác biệt.
Thứ ta có thể nhìn thấy, ngươi không nhìn thấy.”
“Có ý gì?” Thạch Quy không hiểu.
“Ta không nhìn thấy bất kỳ thiên cơ gì, hoặc là nói, ta đã không còn có thể xem bói.” Thiên Cơ Lâu Vũ nhắm mắt lại.
Hắn không tìm thấy nguyên nhân, càng không thể biết được đáp án chân chính.
“Ngươi, không nói đùa đấy chứ?” Thạch Quy khó tin hỏi lại.
“Loại chuyện này làm sao có thể chứ?”
“Sự thật bày ở trước mắt.” Thiên Cơ Lâu Vũ nói.
“Vậy làm sao bây giờ?” Thạch Quy hỏi.
“Đi một chuyến đến Lục gia, xem xem có thể tìm thấy vị kia hay không, có lẽ có thể biết được điều gì.” Thiên Cơ Lâu Vũ nói.
Hắn đương nhiên biết Lục Thủy ở đâu.
Đương nhiên không phải tính ra được, hắn không có lá gan này.
Nhìn rồi rất dễ trở thành người chết.
“Ngươi gặp hắn sẽ không sao chứ?” Thiên Cơ Lâu Vũ sợ vị kia như nào, Thạch Quy đương nhiên là biết.
Trước kia nhìn một chút thôi cũng muốn rớt mắt ra ngoài, tránh còn không kịp.
Bây giờ lại tự dâng đến tận cửa.
Cứ có cảm giác là muốn đi tìm chết.
“Không biết, có điều vì lý do an toàn, bịt mắt lại đi.”
Nói rồi, Thiên Cơ Lâu Vũ dùng một miếng vải đen bịt kín mắt lại.
Bảo đảm không có vấn đề gì nếu nhìn thấy Lục Thủy.
Hiện tại năng lực cảm nhận thiên cơ đã không còn, hẳn là cảm giác sẽ không bị che đậy.
Hai vị kia thực sự quá đáng sợ.
Nếu như không phải xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn cũng không tới mức đi tìm vị kia.
Phải biết rằng.
Hắn không nhìn thấy thiên cơ, tức là trời đất xuất hiện dị biến.
Thậm chí là có thể bị hủy diệt.
Đại đạo mạch lạc bị phá hủy, thiên cơ vỡ vụn.
— —
Nhà ga Mộ gia.
Nhã Lâm ôm Hỏa Vân Thú, dựa lên người nó, mệt mỏi muốn ngủ.
Ngày mới vừa tới, nàng đã bị chị Nhã Nguyệt gọi dậy.
Nói hôm nay tỷ tỷ trở về.
Thế nhưng đã đứng đây nửa ngày rồi vẫn chưa thấy tỷ tỷ đâu.
Oa!
Nhã Lâm ngáp một tiếng, nàng muốn tìm một chỗ nằm xuống ngủ.
“Em muốn đi ngủ.” Nhã Lâm nói với Nhã Nguyệt.
“Ai bảo em tới?” Nhã Nguyệt tức giận nói.
Lúc đầu nàng định tự mình tới đón Mộ Tuyết tỷ.
Nhã Lâm lại cứ đòi tới.
Gọi nàng dậy, còn mè nheo đủ kiểu, nhất định đòi nàng cho đi cùng.
Nàng thiếu nợ Nhã Lâm sao?
Không phải chỉ nhỏ hơn mấy tuổi thôi sao?
Hôm nay mẹ nàng cũng không đến, gần đây bận việc của bà, tương đối mệt mỏi.
Bốp!
Nhã Nguyệt cảm thấy đùi bị đập một cái.
Sau đó thấy Nhã Lâm đang tựa vào người nàng ngủ.
Còn đứng thật tốt.
Rơi vào đường cùng, Nhã Nguyệt chỉ có thể mang theo Nhã Lâm ngồi một chỗ chờ đợi.
Một lúc sau, Nhã Nguyệt cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, liền ngủ thiếp đi.
Tay còn nắm lấy tay Nhã Lâm.
Không biết bao lâu sau, Nhã Nguyệt cảm thấy có ánh mắt trời chiếu vào mắt nàng.
Vốn đang ngủ, Nhã Nguyệt đột nhiên nhớ ra mình tới đây làm gì.
Sau đó đứng phắt dậy.
Ngủ quên mất.
Cộp!
Nhã Nguyệt vừa định đứng lên lại đột nhiên đụng phải cái gì.
“A!”
Nhã Nguyệt ngồi phịch xuống, tay che lấy đầu, đau quá.
Nàng liền đưa mắt nhìn về phía trước.
Phát hiện Trà Trà tỷ tỷ đang nằm rạp trên mặt đất ôm đầu run rẩy.
Giống như sắp không được rồi.
Nhã Nguyệt: “...”
“Không cần phải lo, tu vi của Trà Trà cao, sẽ không xảy ra chuyện gì.” Từ bên cạnh vang lên tiếng của Mộ Tuyết.
Nhã Nguyệt giật mình.
Sau đó nàng nhìn thấy Mộ Tuyết đã đang ngồi bên cạnh mình, chơi đùa với Hỏa Vân Thú.
Là đang cho Hỏa Vân Thú uống nước.
Hỏa Vân Thú mấy lần muốn chạy đều bị Mộ Tuyết bắt về ép uống nước.
“Chị, mọi người tới lúc nào vậy?” Nhã Nguyệt lập tức hỏi.
“Vừa mới đến không lâu, thấy hai ngườingười đang ngủ nên ngồi chờ ở đây.” Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói.
Giọng nói mang theo ý cười.
Ấm áp.
“Cái kia, Trà Trà tỷ tỷ vừa rồi làm gì vậy?” Nhã Nguyệt không hiểu, hỏi.
Đột nhiên đụng vào, dọa nàng giật nảy mình.
“Mặt trời chiếu tới, Trà Trà cảm thấy sáng quá sẽ khiến các ngươi thức giấc, nên đứng phía trước che ánh mặt trời cho các ngươi.” Mộ Tuyết nhẹ giọng giải thích.
Nhã Nguyệt sửng sốt, sau đó lập tức chạy tới đỡ Trà Trà tỷ tỷ dậy.
Nhã Lâm lúc này vẫn đang ngủ.
Một chút ý nghĩ tỉnh lại cũng không có.
Lục Thủy ở một bên nhìn, chờ hai đứa nhỏ này tỉnh lại, với hắn mà nói cũng không có cái gì.
Dù sao cũng là ở cùng Mộ Tuyết.
Nếu như không phải ở cùng Mộ Tuyết, hắn đã sớm để Chân Linh Chân Võ đem hai đứa này ném vào trong nhà.
Ai rảnh rỗi đi chờ mấy người này tỉnh dậy?
Hắn chỉ chờ Mộ Tuyết.
“Đau quá.” Đông Phương Trà Trà ôm đầu, cảm thấy bản thân có thể sẽ trở nên không thông minh nữa.
Đầu óc vừa rồi còn kêu ong ong.
“Trà Trà tỷ tỷ, chị không sao chứ?” Nhã Nguyệt hỏi.
“Tiếc là hôm nay trời không mưa.” Đông Phương Trà Trà có chút tiếc nuối nói.
“A?”
“Như vậy liền có thể dùng ô che ánh sáng mặt trời.”
“Nhưng mà trời mưa thì sẽ không có mặt trời mà.”
“Đúng nhỉ.”
Xong, ngu đi rồi.
Lục Thủy và Mộ Tuyết không để ý tới cuộc trò chuyện này.
Bọn hắn định trở về.
Nhã Lâm thì được Đinh Lương ôm.
Hỏa Vân Thú và Thủy Vân Thú cũng đuổi theo sau.
…
Lục Thủy và Mộ Tuyết đi gặp dì Đường.
Nếu không dì liền không biết mình không chỉ không đến đón Mộ Tuyết, mà còn suýt mất hai đứa con gái.
Dọa chết người.
Mộ Tuyết bị dì Đường giữ lại, Lục Thủy thì bị cha vợ gọi đi.
“Khởi Nguyên Thạch lại sáng lên sao?” Sau khi rời khỏi sân nhỏ, Lục Thủy tò mò hỏi.
“Cái này thì không có.” Mộ Trạch đáp lại.
“Vậy xảy ra chuyện gì?” Lục Thủy có chút tò mò.
Trừ cái đó ra, cha vợ còn cái gì cần hỏi hắn sao?
“Là chuyện liên quan tới việc thành hôn của con.” Mộ Trạch nói.
Chuyện Khởi Nguyên Thạch, thật ra vấn đề là phải làm sao để bàn giao lại cho anh của hắn.
Mặc dù không tính là quá hoàn mỹ, nhưng hoàn mỹ thì mới dễ là giả.
Cho nên, cũng không có vấn đề gì.
Tại bây giờ không có việc gì mới, tạm thời không cần làm phiền Lục Thủy.