Chương 142: Bế Quan (1)
Viên Phương hơi không hiểu được, ban nãy còn bảo hắn ta quay lại theo dõi xem còn đồng bọn gì không rồi mới xử trí, sao quay người lại đã giết quỷ tu này rồi? Thay đổi thất thường như vậy hơi dọa người đấy!
Hắn ta không biết rằng, nếu quỷ tu này thừa nhận có đồng bọn hoặc là chết không hé miệng, Ngưu Hữu Đạo sẽ tạm thời chưa giết lão ta, màphải nghĩ cách để tiêu diệt xong đồng bọn của lão hẵng tính. Ai ngờ quỷ tu này lập tức cam đoan mình không có đồng bọn, nếu không nguyện bị róc xương róc thịt, bảo Viên Phương quay về ngồi chờ cũng không dọa được, vậy thì Ngưu Hữu Đạo còn lưu lại lão ta làm gì?
Khác với tình hình lúc lưu lại Viên Phương, giờ Ngưu Hữu Đạo không có tinh lực để chậm rãi dông dài, cũng không có thời gian chậm rãi tìm hiểu phẩm tính quỷ tu này như thế nào, càng không có thời gian chậm rãi đi tìm, thêm nữa âm dương khác đường, quả quyết giết thôi!
Viên Phương quay đầu nhìn hang núi kia, hỏi thử: “Đạo gia, ta có cần tiếp tục vào trong chờ không?”
“Không cần ngươi phí sức nữa.” Ngưu Hữu Đạo nhàn nhạt đáp, rồi đưa tay vẫy vẫy hai người trong đình.
Hai người trong đình vội chạy tới, lòng vẫn còn sợ hãi hành lễ: “Pháp sư!”
Ngưu Hữu Đạo: “Một người đi mời La tướng quân dẫn vài người tới đây một chuyến.”
“Rõ!” Hai người đáp ứng, trao đổi với nhau hai câu sau đó một người nhanh chóng xuống núi.
Thôn trang bên dưới nhanh chóng có ánh đuốc chập chờn đi thẳng lên núi, không lâu sau, La An dẫn tầm mười người tới, Viên Cương cũng đi theo.
Người đi thông báo cũng đã kể tình huống ban nãy, La An đã biết bên này vừa tru sát một quỷ mị.
“Pháp sư, có gì phân phó?” La An tiến lên chắp tay.
Ngưu Hữu Đạo nghiêng người chỉ chỉ cửa hang: “Phiền La tướng quân tổ chức nhân thủ di chuyển tảng đá kia đến, trước tiên chặn hang động này lại, phái thêm mấy người thay phiên phòng thủ một tháng.”
La An thử hỏi: “Không phải pháp sư đã tru sát lệ quỷ rồi sao?”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười: “Đề phòng lỡ như, trong vòng một tháng nếu không có động tĩnh gì hẳn là sẽ không có việc gì.”
Thật sự là hắn đang đề phòng, không cần biết còn có hậu hoạn gì không, hắn vẫn phải dự phòng. Lúc bế quan đột phá là lúc hắn suy yếu nhất, đến lúc đó hắn sẽ không có năng lực phản kháng, có vài việc cần dự phòng sớm sẽ dễ rút lui hơn. Một tháng sau chờ hắn bình thường, gặp chuyện cũng có thể ứng đối.
Thấy hắn nói như vậy, La An liền đồng ý: “Được!”
“Vậy làm phiền tướng quân. Lão Hùng, ngươi ở đây trông coi, chờ động chặn xong hẵng xuống núi.” Ngưu Hữu Đạo dặn dò Viên Phương một câu.
Viên Phương khẽ gật đầu, hiểu rõ ý hắn. Nếu còn có quỷ mị nào ra vào, người bình thường không nhìn thấy, chờ đến khi động chặn lại, quỷ mị ra vào sẽ có động tĩnh, người bình thường cũng có thể phát giác được, hiện tại cần hắn ta hỗ trợ theo dõi đã.
Ngưu Hữu Đạo ôm quyền với La An sau đó trực tiếp xoay người rời đi, Viên Cương hộ tống hắn cùng xuống núi.
Dưới núi vì động tĩnh này nên Mông Sơn Minh và Thương Thục Thanh vẫn đang chờ tin tức. Mông Sơn Minh không thể tránh được khách sáo một phen, sau khi hỏi xong tình hình ban nãy, vì quá muộn nên không chuyện trò thêm nhiều mà bảo người đưa hai người đi nghỉ ngơi trước.
Nơi nghỉ ngơi dĩ nhiên đã được chuẩn bị xong. Hai người vừa về đến phòng, Viên Cương rót chén trà nước đặt trước mặt Ngưu Hữu Đạo.
Bưng chén trà nhấp nhấp, Ngưu Hữu Đạo nhàn nhạt hỏi: “Tình hình nơi này như thế nào?”
Viên Cương: “Có hơi phân tán, thời gian hơi ngắn, tình hình cụ thể chưa thăm dò được, nhân số tạm thời không rõ. Có không ít người tay chân tàn tật, nhìn vết sẹo đều là do ra chiến trường, cũng đều là bộ hạ cũ của Ninh vương ẩn cư ở đây, còn có không ít công tượng, phần lớn có gia quyến. Nói thật, nơi này giống với cứ điểm bí mật sản xuất quân giới hơn.”
“Quân giới?” Ngưu Hữu Đạo hơi kinh ngạc ngẩng đầu.
Viên Cương quay người đi đến bên bệ cửa sổ, cầm mấy hòn đá đặt trên bệ cửa sổ đi tới, lần lượt bày trên bàn ngay trước mặt Ngưu Hữu Đạo.
Tổng cộng có ba hòn đá hình dạng khác nhau, có tảng màu đen, có màu đỏ sậm còn có màu vàng.
Ngưu Hữu Đạo cầm hòn đá màu đen trên tay, sờ một chút thì phát hiện ngón tay biến thành đen, cau mày nói: “Than đá?”
Buông xuống lại cầm hòn đá đỏ sậm nơi tay, cẩn thận xem xét rồi nói thầm một tiếng. “Quặng sắt?”
Viên Cương gật đầu. “Không sai, chính là than đá và quặng sát, là ta thấy trẻ con cầm chơi lúc đi xem xét trong thôn. Hai thứ này hẳn không phải ngẫu nhiên trùng hợp đồng thời xuất hiện ở trong thôn. Còn nữa, tay của không ít người trong thôn giống với tay cả thợ rèn thường xuyên tiếp xúc với nhiệt độ cao, hẳn là có không ít thợ rèn.”
Ngưu Hữu Đạo hiểu rõ ý hắn ta, hai thứ này cùng xuất hiện một nơi rất không bình thường. Có cơ sở chế tạo đồ sắt, lại có nhiều thợ rèn như vậy ẩn cư trong thôn trang làm ra nhiều đồ sắt để làm gì? Kết hợp với bối cảnh quân đội của Ninh vương, đáp án vô cùng sống động, chế tạo quân giới!
Đặt quặng sắt trong tay xuống, Ngưu Hữu Đạo lại cầm khối đá màu vàng lên xem xét, sau khi nhìn kỹ lại đặt ở trước mũi hít hà. “Lưu huỳnh?”
Viên Cương gật đầu: “Cũng là đồ chơi trên tay trẻ con, cái này có lẽ liên quan đến ngọn núi lửa kia.”
Để đồ vật trên tay xuống, ngón tay Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, vẻ mặt lộ tia đăm chiêu. Chế tạo một lượng lớn quân giới như thế này vận chuyển trong núi sâu ra có tiện không? Nghĩ đến con sông ngầm kia có thể thông đến sơn trang huyện Thương Lư, có lẽ còn có thể thông ra cửa biển, hắn không khỏi cười ha ha: “Thôn trang này chọn vị trí này xem ra đúng là đã bỏ rất nhiều tâm tư.”
Ngày hôm sau, Ngưu Hữu Đạo vừa mở cửa, lại thấy bóng dáng quen thuộc đứng ngoài cửa, hắn nhìn Thương Thục Thanh mỉm cười.
Ngưu Hữu Đạo đi xuống bậc thang, Thương Thục Thanh ngơ ngác một chút, phát hiện tóc hắn đã lại tùy tiện buộc sau lưng, khôi phục kiểu tóc tùy tiện trước đây.
Trong lòng nàng nghĩ rất nhiều, hơi có vẻ trầm mặc.
Vẫn là Ngưu Hữu Đạo chủ động giải thích nói: “Ta phải tốn ba ngày tĩnh tâm, buông lỏng bản thân bài trừ tạp niệm, trong thời gian bế quan này không muốn có bất kỳ trói buộc nào.” Hắn định nhân lúc bế quan cắt đứt chuyện giúp mình chải đầu bới tóc của nữ nhân này, tránh thịnh tình không thể chối từ, luôn bắt quận chúa người ta chải đầu giúp ngươi thì thành ra thể thống gì. Thời gian lâu dài cô nam quả nữ cứ dây dưa không rõ ràng rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Ngoài ra, giờ hắn cũng đã biết búi tóc rồi, nhìn mãi thì cũng phải học được chứ.
Thì ra là thế! Thương Thục Thanh hơi cười nói: “Cũng tốt!”
Ngưu Hữu Đạo nhìn xuống chân của nàng. “Quận chúa gần đây vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Thương Thục Thanh khẽ gật đầu.
Dùng xong điểm tâm, Viên Cương cùng Viên Phương đi theo sau lưng Ngưu Hữu Đạo, đi dạo khắp thôn.
Ngưu Hữu Đạo cũng thật sự đang buông lỏng thể xác tinh thần, áo không buộc đai lưng rộng rãi lắc lư, tóc dài sau lưng, ngay cả kiếm cũng không cầm mà đưa cho Viên Cương.
Đồng ruộng, vườn cây, còn cả những bông cải khẽ đong đưa trong gió dưới ánh mặt trời, bóng dáng những phụ nhân đang bận rộn.
“Thật là một cảnh điền viên đẹp mắt.” Sau khi hít sâu một hơi, Ngưu Hữu Đạo khen: “Lão Hùng, ta nói với bọn họ một tiếng, để bọn họ xây dựng Nam Sơn tự ở đây, như thế nào?”
Viên Phương không chút do dự cự tuyệt một tiếng. “Không muốn!”
Ngưu Hữu Đạo dừng bước quay người, giang hai cánh tay kinh ngạc nói: “Một nơi đẹp đẽ khung cảnh sơn thanh thủy tú thế này, bản thân cơm no áo ấm, không hề bị người ta quấy nhiễu, vì sao không muốn?”
Viên Phương bộ dạng phục tùng rủ mắt xuống nói: “Người ở đây quá ít, hương hỏa không thể thịnh vượng, Nam Sơn tự sao có thể nấp ở nơi vô danh vắng vẻ này.”
“Lúc nào cũng nhớ chút tiền dầu vừng ấy, không có tiền đồ.” Ngưu Hữu Đạo khinh bỉ một chút, xoay người tiếp tục tiến lên, hắn chẳng qua chỉ đang nói đùa thôi.
Viên Cương một bên không nhiều lời cũng chêm vào một câu: “Muốn Nam Sơn tự nổi danh, chùa miếu chưa hẳn phải lớn, khu vực chưa hẳn phải phồn hoa. Núi không so cao, có tiên là nổi tiếng, nước không so sâu, có rồng thì ắt linh. Chỉ cần trụ trì ngươi đủ danh vọng, Nam Sơn tự dù có vắng vẻ thì cũng sẽ có quan lại quyền quý nghĩ đủ mọi cách tìm tới cửa đưa tiền dầu vừng. Đến lúc đó chỉ sợ ngươi ước gì được thanh tĩnh."