Chương 143: Bế Quan (2)
Ngưu Hữu Đạo nhấc tay gõ gõ sau vai Viên Phương: “Lão Hùng, nghe chưa, lời Hầu Tử rất có lý. Chức trụ trì của ngươi chi bằng tặng cho Hầu Tử làm đi.”
Viên Phương giống như được cảnh tỉnh, sững sờ ngay tại chỗ, kinh ngạc nhìn Viên Cương thất thần, trong miệng tự lẩm bẩm. “Núi không so cao, có tiên là nổi tiếng, nước không so sâu, có rồng thì ắt linh...”
Ngưu Hữu Đạo cùng Viên Cương lần lượt dừng bước, đều quay người nhìn hắn ta.
Viên Phương chợt bước nhanh về phía trước, chắp tay trước ngực với Viên Cương, mặt kích động nói: “A Di Đà Phật, nếu không nhờ vào chân ngôn của Viên gia, không biết bần tăng còn chấp mê đến khi nào!” Dứt lời bái thật sâu.
Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương nhìn nhau im lặng, trong lòng đều nói thầm, yêu tinh kia tưởng là thật!
Viên Phương đứng thẳng dậy, lại bổ sung thêm một câu: “Có điều xây Nam Sơn tự ở đây cũng không được, quá hẻo lánh, quan lại quyền quý sợ là nghĩ hết cách cũng chẳng cách nào tìm được đến đây.”
Hai người quay đầu bước đi, coi lời hắn ta như tiếng đánh rắm, có quỷ mới có ý định giúp ngươi xây chùa ở đây.
Hai người cũng đã sớm lĩnh giáo, chỉ cần nói tới chuyện Nam Sơn tự, yêu tinh kia sẽ rất nghiêm túc. Vui vẻ làm yêu tinh không làm, cứ quyết tâm phải làm trụ trì bằng được!
Tiện đường vòng đến lưng một ngọn núi có một dòng sông nhỏ chảy xiết, hình ảnh náo nhiệt dưới sông hấp dẫn ba người ngừng chân.
Bên bờ có người khiêng một khúc gỗ tròn lên thượng du, trong dòng sông có người đang ngồi trên thanh gỗ tròn như đang cưỡi ngựa, nhanh chóng lao xuống theo dòng nước xiết. Nhưng không phải chỉ có một người xông tới mà từng đợt người xông xuống, người ngồi trên khúc gỗ tay cầm gậy gỗ làm đao thương, bên trên gậy gỗ bọc rất nhiều vải bố ngâm nước không biết đã nặng thêm bao nhiêu. Từng người một quơ gậy gỗ trái đâm phải giết, ai nấy đều hung hăng, lần lượt đánh cho người bên cạnh mình ngã lộn nhào xuống sông.
Dù Ngưu Hữu Đạo không hiểu chém giết trên chiến trường cũng có thể nhận ra đây rõ ràng là huấn luyện kỵ binh chém giết, có điều huấn luyện kiểu này khó tránh khỏi có chút nguy hiểm, bị khúc gỗ tròn lớn trôi trong dòng nước xiết này đụng vào một chút, không cần nghĩ cũng biết. Người huấn luyện không xốc tinh thần lên mười hai phần mà cẩn thận cũng không được.
Cưỡi khúc gỗ tròn trong dòng nước chảy xiết muốn giữ được thăng bằng quá khó khăn, còn khó hơn trên lưng ngựa nhiều. Huống hồ còn phải chém giết lẫn nhau, cũng không biết những người này luyện bao lâu mới luyện được phản ứng cân bằng này. Chỉ thấy không ngừng có người bị đánh rơi xuống nước dần trôi về phía dòng nước phẳng lặng, sau đó lại kéo gỗ lên bờ, cùng khiêng lên thượng du.
Đằng sau truyền đến tiếng bánh xe, ba người quay đầu nhìn lại thì thấy Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn được người ta đẩy tới, đứng bên cạnh ba người.
“Lúc đầu, bậc cha chú của bọn họ, dù đã chết, tan phế hay bị thương cũng đều muốn để chúng tới đây ẩn cư tránh loạn thế, sống cuộc sống an ổn... Sau khi tin Ninh vương gặp nạn truyền đến, nơi này cũng không phải nơi có thể an ổn lâu dài nữa. Không có nơi nào là có thể bảo mật mãi mãi, sớm muộn gì chúng cũng quét đến đây, phải chuẩn bị trước để tự vệ, cũng là vì tiểu vương gia!” Mông Sơn Minh nhìn nhóm thanh niên đang huấn luyện chém giết, buông tiếng thở dài.
Nơi này hơi ồn ào, không phải nơi nói chuyện, ông đưa tay làm dấu mời.
Mấy người cùng chiếc xe lăn dạo bước trên con đường nhỏ.
Đánh giá xung quanh, Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Nơi này đại khái ở vị trí nào?”
Mông Sơn Minh: “Đã ra khỏi quận Thanh Sơn, nói chính xác, vị trí đại khái hẳn đã ở cảnh nội nước Triệu. Có điều nơi này sâu trong dãy núi lớn mênh mông, địa thế hiểm trở không thích hợp cho người ta sinh sống, cộng thêm hoàn cảnh trời sinh đặc biệt, hầu hết khắp nơi trong núi đều bị chướng khí bao bọc, người ngoài rất khó tìm được đến đây. Nếu không có mật đạo kia, người nơi này cũng rất khó ra ngoài. Cho dù không có chướng khí quấy nhiễu, vì nguyên nhân địa hình, người bình thường muốn vượt qua những ngọn núi mênh mông hiểm trở xung quanh cũng khó. Sư phụ ngươi là Đông Quách tiên sinh từng tới đây, ông ta cố ý đi đến khảo sát, chắc người thường không tốn vài tháng e đừng nghĩ đến việc tới được đây. Chúng ta chỉ chiếm một khu vực nho nhỏ trong dãy núi lớn mênh mông, như giọt nước trong biển cả, người ngoài cho dù có tâm, muốn tìm đến nơi đây cũng không dễ dàng, cho nên ngươi có thể an tâm ở đây bế quan tu luyện!”
Đông Quách Hạo Nhiên đã từng tới đây? Ngay cả nơi này cũng từng tới, xem ra quan hệ với Ninh vương thật sự không phải bình thường! Ngưu Hữu Đạo nói thầm trong lòng một tiếng, hỏi: “Sư phụ ta đã từ trên mặt đất ra vào nơi này, nói cách khác, các ngươi có cách vượt qua chướng khí của núi này sao?”
“Ừm!” Mông Sơn Minh khẽ gật đầu. “Ở trong núi này lâu, ít nhiều cũng quan sát được vài manh mối khắc phục...”
Ba ngày sau, Ngưu Hữu Đạo đứng trước một sơn động, hai tay tự nhiên rủ xuống, nhắm mắt lặng im.
Sơn động này cũng ở giữa sườn núi, đã khá lâu đời, gần đây mới được người ta mở ra. Sau khi biết Ngưu Hữu Đạo muốn tìm nơi bế quan lý tưởng, Mông Sơn Minh bảo hắn xem thử chỗ này có được không. Ngưu Hữu Đạo vừa nói được thì ông liền lập tức cho người đến quét dọn sạch sẽ, còn đổ bột lưu huỳnh trên mặt đất.
Xung quanh sắp xếp người canh phòng ngày đêm, không cho người không có phận sự tới gần.
Sở dĩ tìm sơn động là bởi vì đủ dày, chỉ cần có người gác ở cửa hang sẽ không dễ bị người ta đánh lén. Ngược lại, nếu ở trong những căn nhà trong thôn sẽ có rất nhiều lo lắng. Ngưu Hữu Đạo chưa từng có kinh nghiệm đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ kỳ, tất cả đều chỉ đọc từ điển tích, thêm nữa hắn không có đan dược cần thiết để đột phá cảnh giới, cần dùng cách do mình tự sáng tạo để đột phá. Hắn cũng không giống mấy đệ tử môn phái kia, trong môn phái có thể cung cấp một nơi bế quan được bảo vệ an toàn, không cần lo lắng bị người ta quấy rầy, cho nên tình hình của hắn chỉ có thể tự cẩn thận một chút.
Viên Cương cùng Viên Phương từ trong động đi ra, Viên Cương nói: “Đạo gia, kiểm tra cẩn thận rồi, không có vấn đề gì.” Hai người đã kiểm tra toàn bộ hang động nhiều lần, mỗi một góc đều không hề bỏ sót.
Ngưu Hữu Đạo mở hai mắt ra, thần sắc bình tĩnh nói: “Trong khoảng thời gian này làm phiền hai vị.”
Viên Cương không nói gì, Viên Phương hắc hắc nói: “Nên làm mà.”
Không nói nhiều, Ngưu Hữu Đạo không buồn không vui, thần sắc bình tĩnh, không nhanh không chậm đi vào trong sơn động, một mình biến mất trong bóng tối.
Viên Cương và Viên Phương buông tấm vải dày tạm thời che cửa động lại, ngăn ngừa gió mưa thổi vào, tiếp đó liền quay người canh giữ ở cửa hang.
Bản thân mình cần bao lâu để đột phá, bản thân Ngưu Hữu Đạo cũng không rõ. Tóm lại, từ hôm nay trở đi hai người họ sẽ hộ pháp mình, không được rời đi một khắc, cùng lắm là thay nhau trốn vào sau tấm vải nghỉ ngơi.
Không gian trong sơn động không lớn, trong cửa nhỏ bên trong lại rất rộng, giống hình hồ lô, nó được chia ra làm mấy bậc, nơi sâu nhất có một chiếc đèn dầu đặt trên mặt đất.
Đi vào trong cùng, Ngưu Hữu Đạo quay người khoanh chân ngồi xuống, sau khi hô hấp nhịp nhàng liền chậm rãi đồng thời phất ống tay áo một cái, một cỗ kình phong dập tắt ngọn đèn, trong động hoàn toàn rơi vào bóng tối...
Bên cạnh một đình nghỉ mát ở sườn núi, Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn, Thương Thục Thanh đẩy xe lăn ở phía sau. Hai người nhìn sơn động đối diện, nhìn Ngưu Hữu Đạo đi vào, nhìn màn vải buông xuống, nhìn Viên Cương và Viên Phương bảo vệ nghiêm ngặt tại cửa hang.
Mông Sơn Minh lên tiếng hỏi: “Nhìn bộ dáng thì có vẻ tuổi của hắn cũng không lớn nhỉ?”
Thương Thục Thanh suy tư một chút. “Thời niên thiếu đến Thượng Thanh tông, bị Thượng Thanh tông giam lỏng năm năm thì được ta mời xuống núi, tuổi tác chắc chắn không lớn, có lẽ xấp xỉ ta.”
Mông Sơn Minh nhìn chằm chằm sơn động khẽ gật đầu, lại cảm khái nói: “Không tầm thường, không tầm thường! Đông Quách tiên sinh quả có con mắt nhìn người, chẳng trách trước lúc lâm chung lại thu hắn làm đệ tử, Thượng Thanh tông e là đã bỏ lỡ một cơ duyên lớn.”