Chương 722: Người Quen Gặp Mặt Dễ Nói Chuyện
Ngưu Hữu Đạo hỏi tiếp: "Nói cách khác, ngươi quen biết với năm người còn lại sao?"
Quản Phương Nghi hơi chần chờ: "Nói như thế nào đây, có thể nói rằng đều biết cả, cũng có thể nói rằng không phải, nói đơn giản là trước kia đều đã từng gặp mặt, có người dùng tên thật, giống như Long Hưu vậy. Cũng có người dùng tên giả, có lẽ là muốn tới chơi mà lại sợ ảnh hưởng tới danh tiếng của bản thân."
Ngưu Hữu Đạo không hiểu mà hỏi: "Nếu như đã không sử dụng tên thật, vậy tại sao ngươi biết là mấy người đó?"
Quản Phương Nghi nở nụ cười nhạo báng: "Năm đó rất nhiều người theo đuổi lão nương, xuất hiện rất nhiều vụ tranh giành tình nhân, kể cả bọn họ không nói thì đều có người nói cho lão nương biết, có rất nhiều con mắt nhìn chằm chằm, giấu diếm làm sao được?"
Ngưu Hữu Đạo nhịn không được mà bật cười, thì ra là thế.
Tới lúc này, người đi thông báo cũng đã trở lại, Dịch Thư cũng đi ra ngoài, hỏi: "Ai là Ngưu Hữu Đạo?"
Hai người vội đi tới, Ngưu Hữu Đạo chào: "Chính là ta."
"Xin mời!" Dịch Thư nghiêng đầu ra hiệu, đợi Ngưu Hữu Đạo bước lên bậc thang mới đưa tay ngăn cản Quản Phương Nghi định đi vào: "Ngươi là ai?"
Ngưu Hữu Đạo vội vàng giải thích: "Người này chính là Hồng Nương - Tề Kinh."
Thật ra Dịch Thư đã sớm biết được, chỉ cố ý hỏi vậy thôi.
Khi nhìn tới Quản Phương Nghi thì nàng không thể không thừa nhận người phụ nữ này bảo dưỡng rất tốt, nhìn vẫn rất trẻ, bộ dáng thùy mị thướt tha, vẫn có vẻ đẹp tuyệt thế vô song, khó trách diễm danh truyền thiên hạ, làm cho vô số đàn ông ưu thích.
Đương nhiên là bảo dưỡng tốt rồi, Quản Phương Nghi chính là một người phụ nữ thích chưng diện, dùng rất nhiều tài nguyên để bảo dưỡng nhan sắc của mình. Đàn ông khi nhìn bà ta thì vẫn coi bà làm một đại mỹ nhân, Tề hoàng Hạo Vân Đồ là ngoại lệ, bởi vì y đã quen nhìn vô số người đẹp trong hậu cung rồi.
Thế nhưng thường thường thì phụ nữ không thích những phụ nữ khác được nhiều đàn ông thích, Dịch Thư lạnh lùng nói: "Có nói cho ngươi vào hay sao?"
Quản Phương Nghi dừng lại, bị người này nói như vậy làm bà ta khá xấu hổ, thế nhưng vẫn cười mà lui xuống, không được người phụ nữ khác thích cũng không phải lần đầu bà gặp phải.
Dịch Thư quay người đi thẳng: "Đi theo ta."
Sau khi nhận được thông báo thì nàng cũng không bẩm báo với Long Hưu, cũng không cần thiết thông báo, loại người như Hồng Nương có thể gặp sư phụ mình hay sao?
Ngưu Hữu Đạo nhìn cô nàng này, rồi lại quay đầu nhìn Quản Phương Nghi, đi theo Dịch Thư vào bên trong.
Trong đình viện, đình đài lầu các rất mỹ lệ, làm cho Ngưu Hữu Đạo cảm nhận được sự khác biệt giữa khách bình thường và khách quý là như nào, thế nhưng hắn không oán trách gì cả, địa vị của ngươi càng cao, được hưởng càng nhiều mà.
Tới gần một nhà thủy tạ (nhà xây trên mặt nước), Ngưu Hữu Đạo thấy Long Hưu đang nửa nằm trên giường đọc sách phía xa, người này chính là một trong những người quyết định vận mệnh của toàn bộ nước Yến.
Dịch Thư đi vào trong thông báo: "Sư phụ, Ngưu Hữu Đạo tới."
Lỗ tai Ngưu Hữu Đạo hơi nhúc nhích, cũng để ý tới cô nàng này hơn, là đồ đệ của Long Hưu sao?
Long Hưu "ừ" một tiếng, cũng không phản ứng gì nữa, có vẻ như vẫn chú ý vào quyển sách trong tay mình.
Khi được Dịch Thư đưa vào thì Ngưu Hữu Đạo đi lên hành lễ: "Ngưu Hữu Đạo Nam Châu - nước Yến, bái kiến cung chủ."
Động tác Long Hưu không thay đổi, ánh mắt lại dời tới người Ngưu Hữu Đạo, nhìn từ trên xuống dưới rồi mỉm cười: "Chờ ngươi tới đúng là lâu, bản cung đã đợi ngươi khá lâu rồi."
Ngưu Hữu Đạo không kiêu ngạo, không tự ti mà cười: "Sai lầm, ta bị một người bạn dây dưa, nàng nói rằng nàng quen biết ngài, luôn đòi ta cho đi cùng để gặp ngài, cho nên mới chậm trễ như vậy."
Long Hưu hơi kinh ngạc mà hỏi lại: "Người quen của ta sao? Ai vậy?"
Ngưu Hữu Đạo: "Hồng Nương - Tề Kinh."
Long Hưu kinh ngạc hỏi tiếp: "Nghe nói hiện tại nàng ấy đi cùng ngươi, làm sao, nàng cũng tới đây à?"
Ngưu Hữu Đạo rõ ràng, người này còn không biết Hồng Nương tới, ánh mắt hơi liếc về phía Dịch Thư đang đứng ở một bên, rồi cười trả lời Long Hưu: "Còn đang ở ngoài cửa, nàng ấy không được cho phép nên không dám đi vào."
"Ha ha, cũng coi như bạn cũ của ta, đã nhiều năm không gặp rồi." Long Hưu chậm rãi ngồi dậy, lắc lắc cuốn sách trong tay về phía Dịch Thư mà nói: "Nhanh đi, mời nàng ta vào."
Dịch Thư cảm thấy thật sự bất ngờ, không nghĩ tới người phụ nữ thấp hèn kia lại là bạn bè của sư phụ mình.
Nàng liếc xéo về phía Ngưu Hữu Đạo, tới lúc này cũng công nhận lời nói của Trần Đình Tú, người này thật sự là ngang ngược, không coi ai ra gì. Hắn ta không để mình vào mắt, mình không cho vào thế mà lại trực tiếp cáo trạng với sư phụ mình.
Điều này thật sự là đổ oan cho Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo làm sao có thể tố cáo nàng ta chứ? Hắn chỉ biết Quản Phương Nghi quen biết Long Hưu, muốn kéo Quản Phương Nghi tới làm dịu không khí, nói chuyện cũng sẽ dễ dàng hơn mà thôi.
Từ đầu tới cuối hắn đều không muốn tố cáo ai cả.
Thế nhưng Dịch Thư lại không cho rằng như vậy, ấn tượng của nàng về Ngưu Hữu Đạo đã bị Trần Đình Tú bôi đen rồi.
"Rõ!" Dịch Thư vẫn đáp lại rồi rời đi.
Nói tới Hồng Nương làm Long Hưu suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra năm đó.
Chỉ một lát sau, Quản Phương Nghi đi tới, Long Hưu nhìn lại người đang tới thì nhận ra được, đúng là người phụ nữ đó, bộ dáng vẫn thùy mị thướt tha. Long Hưu khẽ cười và rất cảm khái.
Năm đó, ông đi tới nước Tề làm nhiệm vụ, bị người khác kéo đi gặp nàng ấy.
Lúc đầu ông còn không muốn đi, sợ sẽ ảnh hưởng tới danh dự của bản thân, thế nhưng không thể làm gì khác, bạn của ông kéo bằng được ông đi tới nơi đó.
Trên thực tế, thanh danh của Quản Phương Nghi rất lớn, hầu như mọi thanh niên đều biết tới nàng. Khi tới Tề Kinh, những người nào tự nhận là có điều kiện đều sẽ tới đó chiêm ngưỡng nàng một lần.
Cứ như vậy ông đi tới Phù Phương Viên, sau khi gặp một lần thật sự bị sắc đẹp vô song của Quản Phương Nghi chinh phục, thậm chí còn sinh ra ý nghĩ nếu như có được nàng thì dù có chết cũng sẽ không hối tiếc.
Trong một tháng sau đó, ông còn thường đi tìm Quản Phương Nghi, muốn theo đuổi nàng, thế nhưng lại bị Quản Phương Nghi từ chối một cách khóe léo.
Sau đó, nhiệm vụ của ông cũng kết thúc, phải trở lại sư môn, cộng thêm việc bị Quản Phương Nghi từ chối, lại thấy lúc đó người theo đuổi Quản Phương Nghi có rất nhiều thanh niên xuất sắc hơn ông, nên ông cảm thấy không có chút hi vọng nào cả. Dần dần ông bình tĩnh lại, biết được vì một người phụ nữ mà ảnh hưởng tiền đồ của mình thật sự không đáng, cho nên ông tiếc nuối mà rời đi nơi đó.
Chuyện đã dần dần rơi vào quên lãng, hiện tại lại nghĩ tới thật sự cũng là một cảm xúc khá tuyệt, nhất là gặp lại được Quản Phương Nghi.
"Quản Phương Nghi bái kiến Long cung chủ." Quản Phương Nghi đi tới, nửa ngồi mà hành lễ, cố ý khách khí quá đáng, để biểu thị sự bất mãn của mình về chuyện vừa nãy.
Long Hưu cười lớn, xua tay ra hiệu không cần khách khí: "Hồng Nương, nhiều năm không gặp, bộ dáng vẫn không chút yếu kém so với năm đó."
Quản Phương Nghi: "Ngươi đừng cười nhạo ta, hiện tại ta hoa tàn ít bướm, làm gì còn đẹp đẽ gì nữa."
Long Hưu xua tay: "Không già, không già, ta mới thật sự là già."
Quản Phương Nghi: "Ngươi còn lớn tuổi hơn ta nhiều, già hơn là chuyện bình thường mà ta?"
Ngưu Hữu Đạo cố ý quan sát phản ứng của Long Hưu.
"Ây..." Long Hưu hơi ngơ ngác, ông phát hiện người phụ nữ này khác biệt với năm đó. Năm đó Quản Phương Nghi là một người nói chuyện dịu dàng đáng yêu, hoặc là một bức mỹ nhân băng tuyết, cao không thể chạm. Hiện tại thì khi nói chuyện lại rất hào phóng nên ông cười khổ: "Dâng trà! Hai người ngồi đi."
Dịch Thư cảm thấy nghi ngờ đi dâng trà, thầm nhủ, làm sao ta cảm giác quan hệ của người phụ nữ này và sư phụ không tầm thường, chẳng lẽ hai người có quan hệ...
Có thể nói rằng Ngưu Hữu Đạo bởi vì có Quản Phương Nghi mới được Long Hưu mời trà.
Nếu đã tới, Quản Phương Nghi cũng không khách khí gì cả, ngồi xuống, bắt chéo chân rồi nhìn xung quanh: "Nơi tiếp đãi Long cung chủ thật sự là tốt, chúng ta không thể nào mà so sánh được."
Long Hưu thấy nàng bắt chéo chân lên thì càng phát hiện người thục nữ trong ấn tượng của mình đã thay đổi rất nhiều. Ông cười rồi đáp: "Thuận theo chủ nhân mà thôi."